Chương 39: (Vô Đề)

"Không xong, Nhị hoàng tử điện hạ rơi xuống nước!"

Chỉ nghe được một tiếng kêu sợ hãi, các du thuyền cập bến trên mặt sông đều bị kinh động, chiếc thuyền đến gần du thuyền các thiếu niên sôi nổi từ khoang thuyền đi ra, trùng hợp nhìn thấy Nhị hoàng tử đang giãy giụa trong nước.

Mọi người lắp bắp kinh hãi, nhất thời ngốc lăng một hồi lâu, trong lúc nhất thời lại quên khuấy đi việc cứu người, may mắn lúc này một giọng nói lại kêu lên: "Các ngươi còn không nhanh đi cứu người."

Đại hoàng tử chỉ cảm thấy thanh âm kia có chút ấn tượng, nhưng trong lúc nhất thời cũng không có thời gian để nghĩ nhiều, chạy nhanh kêu người chèo thuyền trên này cùng thị vệ xuống nước đi cứu người.

Chẳng qua người trên thuyền đối diện còn muốn nhanh hơn so với Đại hoàng tử, ở lúc bọn họ ra tới nơi, đã có một thanh trúc kéo qua tới, đưa tới nước muốn cho Nhị hoàng tử bắt lấy để đừng có tiếp tục chìm xuống. Nhị hoàng tử không bơi, còn không phải là do không kịp đề phòng nên rơi xuống nước, hơn nữa vừa lúc hiện tại là mùa thu, nước sông lạnh băng, làm thân thể hắn thực sự có chút ăn không tiêu, cuống quít bám lấy cây trúc cao kia.

Lúc này bởi vì sự cố Nhị hoàng tử rơi xuống nước, người chèo thuyền vội đem thuyền dời lại đây, khiến cho khoảng cách giữa hai du thuyền đến cực gần, người trên thuyền sôi nổi đi ra xem. Vì Nhị hoàng tử thân phận khác biệt nên trên mặt các thiếu niên đều biểu hiện ra một bộ dáng quan tâm, nhưng người bên Vệ Triều Ấp lại là ở trong lòng chống nạnh cười lớn ba tiếng không ngừng, ước gì đối thủ ở trong sông uống nhiều nước chút.

Cũng bởi vì có cây trúc cao kia nên Nhị hoàng tử không có nhận quá nhiều khổ cực liền được hạ nhân thuận lợi cứu lên thuyền.

Lúc này, Đại hoàng tử cũng thấy được người kia, đột nhiên cảm thấy nữ tử ở đối diện có chút quen mắt, giống như là đã gặp qua ở nơi nào. Bởi vì cảm giác này có chút giống nhau, Đại hoàng tử nhịn không được nhiều nhìn thêm hai lần, sau khi thấy nàng phát hiện ánh mắt của mình, không chỉ không câu nệ, ngược lại cười nham nhở, đem trúc cao lùi về để bên người, hướng bản thân thi lễ, tự nhiên hào phóng mà gọi một tiếng: "Đại hoàng tử điện hạ."

Đại hoàng tử bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, rốt cuộc biết nữ tử này là ai. Đêm đó sắc trời hơi tối, tuy ở Ngự Hoa Viên đèn đuốc sáng trưng, nhưng không so được với ánh sáng của ban ngày, khi đó nàng một thân hoa phục, bên người có nam nhân có danh xưng là đệ nhất mỹ nam của kinh thành giống như một viên minh châu bên cạnh mắt cá châu, không chút nào xuất sắc, căn bản làm người ta không cách nào chú ý, nhưng cũng so với hiện tại nữ tử này một thân y phục mà tối sáng ngời hơn rất nhiều, làm hắn suy nghĩ thật lâu mới nhớ tới.

Nhưng mà, đây người này, làm hắn vội sứt đầu mẻ trán, sau đó là một loạt các loại sự tình xui xẻo.

Chính là, vì sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này?

Khi Đại hoàng tử bởi vì quá mức giật mình mà trừng mắt nàng, lại thấy nàng đột nhiên trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt giật mình mà nhìn hắn, kêu lên: "Đại hoàng tử, cẩn thận a......"

Cẩn thận cái gì?

Đại hoàng tử còn đang mơ hồ, sau đó rất nhanh biết phải cẩn thận cái gì, thân thể bỗng nhiên bị đâm rơi xuống du thuyền, trong mắt là biểu tình vô cùng thê thảm của nữ tử kia, làm trong lòng hắn thực sự buồn bực.

"Đại hoàng tử rơi xuống nước!"

Lại là một phen rối ren, hai vị hoàng tử bị rơi xuống nước rốt cuộc được an bài ở trong khoang thuyền đi đổi một thân y phục đã bị ướt nhẹp, cũng vì cuối mùa thu nước sông quá lạnh, khiến cho hai vị hoàng tử đều cuốn mình vào trong chăn gắt gao bọc lại, hai thị nữ cẩn thận mà lau tóc cho bọn họ, hai người cũng bởi vì nước lạnh mà thường thường hắt xì một cái.

Một đám thiếu niên chen chúc ở trong khoang thuyền, sôi nổi an ủi hai vị hoàng tử, thuận tiện an ủi bọn họ một phen. Mà khoang thuyền bên ngoài, mấy thiếu nữ cũng thấp thỏm mà đứng ở đó, thiếu nữ một bên chờ đợi một bên an ủi, vừa rồi chính là nàng không cẩn thận đẩy Đại hoàng tử rớt xuống sông, tuy rằng không phải cố ý, nhưng cũng là nàng làm hại Đại hoàng tử rơi xuống nước, trong lòng vừa kinh vừa sợ, càng sợ Đại hoàng tử sẽ bởi vậy mà giận chó đánh mèo với người nhà nàng.

Đại hoàng tử vẫn chưa để ý tới thiếu niên xung quanh mình, chỉ là nhìn về phía Nhị hoàng tử, hỏi: "Ngươi như thế nào lại rơi xuống sông?"

Khuôn mặt tuấn tú của Nhị hoàng tử đột nhiên đỏ bừng lên, ấp a ấp úng nói: "Cái kia...... Chỉ là không cẩn thận thôi." Đánh chết cũng không thể nói là bị một nữ nhân dọa sợ tới mức không cẩn thận ngã xuống sông, đây thật sự là quá mất mặt, có thể tổn hại uy nghi của hoàng tử.

Đại hoàng tử hoài nghi mà nhìn hắn, dừng chút, lại nói: "Ngươi có biết người lúc trước dùng cây trúc cứu ngươi là ai không?"

Nhị hoàng tử không nói.

Đại hoàng tử cũng không nói, chỉ là thần sắc có chút âm trầm.

Chung quanh các thiếu niên hai mặt nhìn nhau, không biết bọn họ đang bí hiểm cái gì, trong đó có một mỹ thiếu niên mắt một mí

- Hạng Thanh Xuân hơi hơi híp mắt, khóe mắt hẹp dài kia toát ra phong hoa khác thường, âm thanh ôn hòa hỏi: "Đại hoàng tử, đám người Mạc cô nương đang ở bên ngoài, nói phải bồi tội với người, có cho các nàng tiến vào không?"

Đại hoàng tử liếc nhìn bộ dáng hiện tại của mình, để cô nương gia nhìn thấy còn ra thể thống gì, lắc đầu nói: "Ngươi đi nói cho các nàng, ta cũng không có trách tội nàng." Rũ xuống mí mắt giấu đi tinh quang trong mắt, đụng hắn rơi xuống sông chính là quý nữ của Mạc gia, con cháu Mạc gia ở trong triều rất có phân lượng, giao hảo cùng Mạc gia với hắn mà nói rất có lợi.

Hạng Thanh Xuân sau khi nghe xong, liền đi ra bên ngoài truyền đạt ý tứ của Đại hoàng tử, để tiểu cô nương đang rưng rưng yên tâm xong, lại để các thiếu niên chen chúc trong khoang thuyền đi ra ngoài, chỉ chừa lại mấy người có giao tình tốt với Đại hoàng tử ở lại, Hạng Thanh Xuân ngồi xuống, đem ống tay áo thật dài sửa sang lại, nhìn hai vị hoàng tử nói: "Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, còn muốn tiếp tục tỷ thí sao?"

Đại hoàng tử nhìn về phía cửa sổ, trên du thuyền đối diện là một mảnh náo nhiệt, phỏng chừng bọn Vệ Triều Ấp bởi vì đối thủ ngoài ý muốn mà rơi xuống sông nên cao hứng đến chúc mừng không chừng. Tuy rằng ngày thường cùng Vệ Triều Ấp không có thù hận gì, nhưng cùng ở trong một cái thư viện, ngẫu nhiên cũng sẽ sinh ra một ít mâu thuẫn, trong lòng lúc này cũng rất khó chịu.

"Đương nhiên là tiếp tục!"

Hạng Thanh Xuân sau khi nghe xong, thở dài nói: "Nhưng có khả năng chúng ta nhất định sẽ thua."

Hai vị hoàng tử sau khi nghe xong đều im lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!