Chương 38: (Vô Đề)

Trên boong tàu, có hai thiếu niên trên mặt nói cười vui vẻ, nhưng ngầm sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.

Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử ngồi trên ghế được người hầu chuyển đến, phía sau bọn họ có một thiếu niên mắt xếch vỗ về tay áo, cười cười nhìn về phía du thuyền đối diện, cao giọng hỏi: "Vệ Triều Ấp, các ngươi đã chuẩn bị tốt chưa? Thời gian cũng dài quá rồi."

Vệ Triều Ấp khẽ nâng cằm, kiêu ngạo nói: "Vì để cho các ngươi nhìn rõ cái gì là một khúc nghệ đại gia, đương nhiên phải chuẩn bị tốt rồi, đến lúc đó dù bị chấn động cũng không cho xé rách mặt không nhận người cũng không thể vô cớ gây rối muốn gặp người."

Nghe được lời này, Đại hoàng tử nhướng mày, Nhị hoàng tử cũng có chút kinh ngạc, một thiếu niên công tử xúc động khác đã sớm nhịn không được, sôi nổi kêu la lên.

"Nếu là tài năng không bằng, đương nhiên là cam lòng nhận thua, Khúc cô nương bên này cũng không phải là người vô lý." Đại hoàng tử cao giọng nói, mặt mang theo mỉm cười, phong tư nhất phái cao hoa, làm mọi người vây xem bên bờ sông không khỏi bị thuyết phục.

Vệ Triều Ấp khóe môi lộ ra một nụ cười, hắn muốn chính là những lời này. Hắn muốn phòng cũng không phải là nam nhân, mà là nữ nhân.

Nhìn thấy hắn tươi cười, Nhị hoàng tử nhíu mày lại, trực giác cho thấy bọn họ bị tính kế, Vệ Triều Ấp tuy rằng thoạt nhìn kiêu ngạo, nhưng lại không phải người kiêu ngạo như thế, lúc này có thể nói đến đây, tự nhiên làm lòng người sinh ra nghi hoặc.

Đúng lúc này, một tiếng tiêu thanh yểu chợt vang lên.

Tiếng tiêu kia lúc đầu thản nhiên thanh dật, giống như thu giang nước chảy, róc rách mà chảy qua, cũng không có ai chú ý, qua vài giây, mới phản ứng lại được, ánh mắt mọi người hoàn toàn nhìn về phía khoang thuyền có màn trúc cuốn hờ kia, lại bởi vì nguyên nhân là vị trí, không thấy rõ được người bên trong khoang thuyền, chỉ mơ hồ có thể thấy được một góc bình phong tinh sảo, mơ hồ có thêu màu sắc và hoa văn màu tối buông xuống trên thảm, còn có đầu tóc đen nhánh như lụa trơn nhẵn mà dừng trên áo màu tối, làm người vô cớ ảo tưởng mà sinh ra vài phần kỉ niệm.

Tiếng tiêu kia du dương lưu luyến, lúc cao lúc thấp, từ từ mà thanh tĩnh, làm người không khỏi chìm nổi theo trong âm thanh ý cảnh đó. Tiếng động lớn ở hai bên bờ sông lại một lần nữa ngừng lại, mọi người đều say mê với tiếng tiêu. Tiếng tiêu khi thì bình thản khi thì mãnh liệt khi thì u nhiên khi thì vui vẻ, khi bình thản giống như đặt mình bên bờ sông để nghe tiếng nước róc rách chảy, khi mãnh liệt giống như đại giang trút ra nhập hải hùng kỳ hồng lệ, khi u nhiên lại tựa như vô hạn ưu sầu, vui vẻ lại giống như đang liếc nhìn hồng trần tùy ý mà kiêu ngạo…… (Đoạn này mình không hiểu lắm nên edit không được mượt nha .-.)

Thẳng đến khi tiếng tiêu ngừng lại thật lâu, đều không có tiếng người.

Trên du thuyền, một thiếu nữ dung mạo thanh lệ từ trong say mê bỗng nhiên mở to mắt, hai mắt lộ ra ánh sáng, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm du thuyền đối diện.

"Phương Phỉ?"

Khúc Phương Phỉ qua hồi lâu, mới phục hồi tinh thần lại, khi phát hiện người gọi chính mình là ai, vội vàng xin lỗi nói: "Đại công chúa, thực xin lỗi, là Phương Phỉ thất thố……"

Đại công chúa mặc y phục màu tối, trang điểm khéo léo cao quý rất là lý giải mà cười cười, nói: "Không có gì. Bất quá, tiếng tiêu vừa rồi thật sự rất êm tai, không biết là người như thế nào lại thổi được như vậy." Mặc dù ở trong cung đã biết qua những nhạc quan có tài nghệ xuất chúng, cũng không thể không thừa nhận người nọ thổi cực kì tốt, kỹ xảo thành thạo, ý cảnh tuyệt đẹp, làm người không tìm ra được khuyết điểm.

"Tất nhiên là người cực kì xuất sắc." Khúc Phương Phỉ hai mắt xán lạn, "Ta chưa bao giờ biết trong kinh thành còn có người lợi hại như vậy…… Không biết nàng là ai, ta muốn gặp nàng."

Thấy bộ dáng của Khúc Phương Phỉ, các cô nương ở đây đều nhịn không được mà che miệng cười, hiểu rõ Khúc Phương Phỉ bệnh cũ lại tái phát, gặp người có tài nghệ cao siêu, toàn muốn cùng đối phương tỷ thí một hồi, hoặc là cùng nhau bàn luận. Mà nàng có tính nết một lòng đắm chìm với âm nghệ, cũng thường xuyên trong lúc vô ý mà đắc tội người nhưng không biết, làm người ta cảm thấy nàng bởi vì có cầm nghệ xuất sắc mà kiêu ngạo, lại bởi vì theo đuổi ý cảnh quá cao mà làm ra một ít chuyện khiến người ta phiền não.

Bộ dáng của Khúc Phương Phỉ lúc này, đó là đem người thổi tiêu vừa rồi thành đối thủ mà đối đãi.

Không bao lâu, mọi người ở đây phản ứng lại được liền phát ra rầm vang tiếng vỗ tay, so Khúc Phương Phỉ diễn tấu một khúc vừa rồi, lần này thanh thế càng thêm vang dội, dù là người không hiểu âm nhạc, cũng nghe ra được tiếng tiêu lúc sau càng thêm lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục. Âm nhạc là chẳng phân biệt quốc gia, tuy rằng không nhất định mỗi người sẽ thưởng thức, nhưng lại có thể nghe ra chênh lệch giữa hai người.

Chênh lệch quá lớn.

Vô luận là kỹ xảo hay là ý cảnh, đều có thể có thể nói là xuất sắc, tài năng so với Khúc Phương Phỉ cao hơn một bậc.

Sắc mặt Đại hoàng tử có chút cứng đờ, các thiếu niên bên người hắn khiếp sợ mà nhìn người trên du thuyền đối diện. Vệ Triều Ấp lúc này cằm nâng lên càng cao, một bộ tư thế ngạo nghễ nhìn người đối diện, tuy rằng trong lòng cũng khiếp sợ với tiêu nghệ của người nọ, nhưng trên mặt lại là bộ dáng chung vinh dự, mà các thiếu niên phía sau hắn cho rằng người diễn tấu là Tôn Tiếu Tiếu, vẻ mặt cũng đồng dạng là khoe khoang, sôi nổi kêu gào lên.

Khúc mở màn, bọn họ lấy một loại tư thái thắng tuyệt đối đem Đại hoàng tử bọn họ chèn ép xuống dưới, khí thế cực lớn.

Cách đó không xa trong một sương phòng của một gian tửu lầu bên bờ sông, Sùng Đức hoàng đế trẻ tuổi dựa vào cửa sổ nhìn về phía du thuyền ở giữa sông, kỳ quái hỏi: "Ta như thế nào cảm thấy này tiếng tiêu này quen tai như thế nhỉ?"

Túc Vương bị Hoàng Đế ca ca mạnh mẽ kéo đi cùng buông chén trà trong tay, nhàn nhạt mà nói: "Mười mấy năm trước, phụ hoàng mệnh cho một đôi công tử của Trấn Quốc Công phủ ở trong cung yến trước mặt mọi người diễn tấu, khi đó tiêu sáo kết hợp minh diệu tuyệt thiên hạ, ngay lúc đó nhạc quan trong cung cũng là khen không dứt miệng."

Nghe nhắc nhở như vậy, Sùng Đức hoàng đế rốt cuộc nghĩ tới, ánh mắt lại chuyển qua trên du thuyền kia, sau đó nghĩ tới nguyên nhân trong đó, không khỏi vỗ trán thở dài nói: "Tiểu hài tử nghĩa khí so tài, hắn đi xem náo nhiệt làm cái gì?"

Túc Vương không có trả lời, hắn thấy nữ nhi ngồi ở trước bàn đang nỗ lực dùng thân thể nhỏ của mình muốn lấy đậu phộng nấu muối trên bàn, nhưng cái bàn kia cao bằng người nàng, làm thế nào cũng không với tới, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nghẹn đến mức đỏ bừng, hắn liền cầm mấy viên đậu phộng lột vỏ sau đó bỏ vào bàn tay của nàng.

"Cảm ơn cha ~~" khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của tiểu bánh bao lộ ra tươi cười thật đáng yêu.

Sùng Đức hoàng đế quay đầu lại vừa vặn thấy một màn như vậy, manh như thế, lập tức đem tiểu bánh bao ôm tới ngồi trên đầu gối mình, đùa nàng, nói: "Uẩn Nhi, Đại hoàng huynh con tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, đắc tội một người đáng sợ, làm sao bây giờ?"

Tiểu bánh bao ba tuổi đương nhiên không hiểu hắn nói cái gì, nhưng lại nghiêm túc mà ngửa đầu nhìn Hoàng Đế, sau đó đem viên đậu phộng trong tay đưa cho hoàng đế, nghiêm túc mà nói: "Không sợ, có hoàng bá bá cùng cha!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!