Ở đây các thiếu niên mơ hồ mà run lập cập, lúc này mới chú ý tới ngoài Trình Giảo Kim —— Như Thúy cô nương ra, còn có một nam nhân tuấn mỹ đến mức bút mực miêu tả không được.
Phong thái tư hoa, tuấn dung không tì vết như vậy, cực ít người có thể với tới được, trong đầu bọn họ hiện lên thân ảnh của một người.
Hẳn không phải là người kia đi?
Mấy người thiếu niên tâm tư tỉ mỉ đã từ ngọc chất phong hoa tao nhã của nam tử kia liên tưởng đến vị lão quân sư được Hoàng Thượng ngự dụng, nghe nói người kia tuy rằng tài hoa dào dạt, lại là người trời sinh có tính cách tà đạo. Hắn phóng đãng không kềm chế được, xưa nay đều à một thân y phục trắng thuần, bạch y tóc đen là tiêu chí của hắn. Nhưng hiện tại nam nhân này một thân y phục đều là màu tối, tóc cũng chỉnh chỉnh tề tề mà dùng ngọc quan buộc tốt, tuy rằng làm cho người xem không cảm thấy tục, nhưng nhìn như thế nào cũng không giống như người nọ trong truyền thuyết.
Ôn Lương trong ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, đạm đạm cười.
Hôm nay là ngày như vậy, hắn có tùy hứng đi nữa cũng không mặc y phục màu trắng đi bái tế mẫu thân cùng huynh trưởng. Mà hắn xác thật không thích cột tóc, nhưng hiện tại đều là nha đầu nhà hắn sau khi sáng sớm, tỉ mỉ cột tóc cho hắn, cho nên cột lên cũng không sao. Trước kia vì lười xử lý, hiện tại có thê tử âu yếm mà xử lý cho hắn, đương nhiên là không giống nhau.
Mà sau khi tung hoành xong Như Thúy cô nương lơ đi ánh mắt quỷ dị của mọi người tại hiện trường, thật khiêm tốn hỏi: "Ôn đại nhân, ta thật sự rất già sao?"
Ôn Lương cười cực kỳ câu nhân: "Không già, là bọn họ quá ngây thơ!" Tiểu tử mới mười mấy tuổi đầu lông cánh mọc chưa đủ xác thật ấu trĩ.
Mỗ vị họ Ôn nào đó hiện tại đã có đầy đủ lý do để xem thường nhóm tiểu gia hỏa chưa đủ lông đủ cánh đó, hiện tại hắn chính là nam nhân đã kết hôn.
Như Thúy cô nương gật đầu: "Đúng vậy, ít nhất đối với Ôn đại nhân chàng, ta vẫn không có già!" Nàng mới mười chín tuổi, Ôn đại nhân đã hai mươi bốn tuổi, nàng cũng không tính là già. Nghĩ như thế, vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn.
Ôn Lương đỡ trán, nha đầu này tại sao lại vẫn luôn nghĩ về tuổi của hắn?
Tôn Tiếu Tiếu trái phải nhìn một màn này của hai người, trong lòng nói hai người đều không già, Như Thúy cô nương không già, biểu ca nhìn qua càng giống một công tử tuổi trẻ phong hoa, nhưng mà nàng nhớ rõ lúc bản thân còn rất nhỏ biểu ca đã rất lớn rồi, hiện tại nàng đã trưởng thành, kỳ thật cũng coi biểu ca như là rất già rồi đi?
Mà những thiếu niên bị Như Thúy cô nương hành hung, họ chưa từng gặp qua nữ nhân nào hung hãn như vậy, cho nên đều có chút dại ra, khi nghe được đối thoại của bọn họ, lại càng là hỗn độn trong gió. Những cô nương trong thư viện đều là quý nữ của các gia tộc thế gia, đã lãnh ngộ qua sự giáo dục nên nhìn qua các nàng đều hiền lương kính cẩn nghe theo, cho dù tính tính tình có lớn một chút thì nhiều nhất chỉ là cho cái sắc mặt nhìn một cái thôi, nhưng không có nữ nhân nào giống nữ nhân này xuất kỳ bất ý mà công kích người như vậy, mẹ nó hung tàn!
Lúc này Vệ thiếu gia kia được hai thiếu niên nâng dậy, vẻ mặt hung ác mà trừng mắt nhìn Như Thúy cô nương, mắng: "Nữ nhân này, ngươi……"
Sau đó lại bị hành hung, lúc này là bị một thanh cây quạt gõ lên đầu.
Vệ thiếu gia hung tợn mà trừng nam nhân vừa gõ quạt lên đầu hắn, chợt thấy liền sửng sốt, giật mình mà nhìn hắn, khi đang muốn há miệng, lại thấy kia nam nhân cười khanh khách mà nhìn hắn, dùng cây quạt đã khép lại gõ xuống lòng bàn tay hắn, ánh mắt câu hồn nhiếp phách liếc hắn, làm cho lời nói đến bên miệng của hắn lập tức dừng lại.
"Vệ thiếu, làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta ỷ vào người đông thế mạnh cùng lên đi?!" Thiếu niên mặt tròn
- Mạc Tiềm làm hết phận sự của một quân sư quạt mo.
Mà hiện tại một ít thiếu niên đại khái cũng đã nhìn ra, thấy Vệ thiếu gia xưa nay kiêu ngạo bị người ta trực tiếp gõ đầu cũng không dậm chân mắng chửi người, liền biết Vệ thiếu gia có khả năng quen biết người này. Chờ đến khi nghe được lời Mạc Tiềm nói, vài người đều bị sặc, trong đó Vệ thiếu gia càng khụ đến lợi hại, sau đó biểu tình trên mặt như muốn ăn Mạc Tiềm.
"Đừng đưa ra ý tưởng ngu ngốc." Chu Chửng Húc nhỏ giọng trách cứ nói, để hắn đừng ở thời điểm mấu chốt mà ngớ ngẩn gây cho Vệ thiếu thêm phiền toái.
Hắn không phải người chúng ta nên động! Vệ thiếu gia trong lòng nghĩ, không cam lòng mà nhìn Như Thúy cô nương đá mông hắn hai lần, sau đó lên mặt hỏi: "Tiên sinh, người như thế nào lại ở chỗ này?"
Ôn Lương đạm đạm mà cười, dùng phiến chuôi chỉ vào Tôn Tiếu Tiếu nói: "Đây là tiểu biểu muội nhà ta."
Biểu tình trên mặt Vệ thiếu gia đầy khổ bức, sau đó xoay người giơ tay đánh lên đầu Mạc Tiêm một cái, Mạc Tiềm nước mắt lưng tròng hỏi hắn vì sao, trong lòng càng hận, muốn kéo nữ nhân góp đủ số lượng không tốt này, cố tình lại coi trọng trúng biểu muội của nam nhân này, bị hắn theo dõi sẽ rất nguy hiểm a!
"Hôm nay các ngươi thật ra muốn làm gì?" Ôn Lương cười khanh khách hỏi, bất tri bất giác, đã đem quyền chủ động nắm giữ trong tay của bản thân.
Vệ thiếu gia không dám lỗ mãng, thành thành thật thật mà trả lời vấn đề của hắn.
Thì ra là vừa lúc tới tết Hạ Nguyên, học sinh của Thanh Sơn Thư Viện tính toán tổ chức ngày hội náo nhiệt tại đây, mời bạn tốt ở cùng trường cùng đi du sông, phẩm thơ luận từ, trà thơ quan hệ hữu nghị. Nếu phải làm việc phong nhã như vậy, nếu chỉ là một đống nam nhân tự nhiên không có gì để xem, vì thế liền muốn mời nhóm quý nữ ở Thư Khách Trai cách vách cùng đi, nam nữ phối hợp làm việc mới tốt, hơn nữa như vậy cũng có thể cùng các nàng giao lưu quen thuộc nhiều hơn, trong lòng có tính toán nhỏ, về sau khi chọn thê tử trong nhóm quý nữ, trong lòng cũng hiểu biết đại khái.
Nhưng ai biết người được phái đi mời nọ lại có tính tình nóng nảy dễ xúc động, chưa mời được các quý nữ thì đã cùng người khác nổi lên xung đột, sau đó lại đắc tội quý nữ trong nhóm quý nữ ở Thư Khách Trai có thân phận địa vị tôn quý, bị người ta trực tiếp cự tuyệt không nói, vừa vặn khi đó Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử cũng đồng dạng dắt tay nhau tới mời người, những nhóm quý nữ đó vì giáo huấn bọn họ, lên mặt, rụt rè cao ngạo mà đáp ứng lời mời của Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử.
Vốn là khi mời người đã ôm một bụng tức tối, vừa lúc lại gặp hai vị hoàng tử tài trí hơn người, tư thái xuất chúng, tuy rằng quân thần có khác, nhưng người thiếu niên này sức lực dồi dào, trên học đường cùng nhóm Đại hoàng tử bọn họ sớm đã có mối hận cũ, vì thế liền gác lời nói xuống, bọn họ muốn khi ở Tết Hạ Nguyên đi du sông, ở trên thuyền cùng bọn họ đối thơ luận thắng thua, người thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện.
Vệ thiếu gia tức là Vệ Triều Ấp, tổ phụ đều là trọng thần trong triều, tại đây xem như nhân vật dẫn đầu trong bọn công tử. Khi hắn nghe được đồng bạn trở về bẩm báo việc này, cũng tức giận không thôi, liền chống đối với Đại hoàng tử bọn họ.
Chẳng qua người thiếu niên tự xưng là phong lưu mặc khách, nếu ở Tết Hạ Nguyên này trên du thuyền của bọn họ đối thơ mà bọn họ bên này không có cô nương xinh đẹp nào thì có thể nhìn được sao? Lại không bằng lòng đem bọn tỳ nữ trong nhà kéo tới, càng không thể trực tiếp đi yên hoa nơi dùng tiền thuê một ít hoa nương tới bồi, đó không phải là phong lưu, mà là ô nhục một nhóm quý nữ trên thuyền khác, do đó liền nghĩ trên đường đi mời những nữ nhân đàng hoàng tới góp mặt, chứng minh bên này bọn họ cũng không phải là không có người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!