Chương 35: (Vô Đề)

Sau khi nghi thức tế tổ kết thúc, kế tiếp là tế thủy quan hạ nguyên, cầu nguyện tiêu tan khốn khó, để sinh hoạt được thư thái, thuận ý hơn.

Chờ sau khi nghi thức kết thúc, hai phu thê Ôn Lương và Như Thúy cũng không rời đi, Ôn Lương bị đại ca của hắn gọi lại, thuận tiện cũng gọi mấy huynh đệ khác ở trong phủ, đến cái đình trong hoa viên tụ tập lại hóng gió, Ôn Duẫn dùng lí do là, mười mấy năm nay, mấy huynh đệ khó có được cơ hội tụ tập bên nhau, nên bồi dưỡng một chút tình cảm huynh đệ. Bọn họ đều là huynh đệ, về sau gia tộc này còn cần bọn họ, giữa huynh đệ với nhau nên bồi dưỡng tình cảm nhiều một chút.

"Được a, ta còn chưa cùng tam ca cùng nhau trò chuyện thật tốt đâu." Ngũ đệ Ôn Sách nhỏ tuổi nhất lập tức gật đầu đáp ứng, hắn năm nay vừa tròn chín tuổi, đúng tuổi hoạt bát hiếu động, là tuổi thích sùng bái anh hùng, đối với tam ca vẫn luôn chưa từng về nhà, mỗi lần về nhà đều vội vàng cũng không làm sự tò mò vô tận của hắn dừng lại. Lúc nghe nói Ôn Lương hiến kế phá tan vương đình Bắc Việt, sùng bái đối với Ôn Lương sớm đã vượt qua cả phụ thân Trấn Quốc Công.

Ôn Sách cho rằng, nhân vật bày mưu lập kế, quyết thắng ngàn dặm là quân sư có thể lợi hại hơn những đại thần ở trên triều rất nhiều, tam ca quả thực chính là thần tượng anh hùng của hắn.

Ôn An là người có tính tình ôn hòa, đối với đồ vật không thuộc về mình chưa từng có dã tâm. Lúc này huynh trưởng lên tiếng, tất nhiên là không ý kiến, thấy tiểu đệ quá mức ầm ĩ, mới lôi kéo hắn nói: "Tiểu Sách đừng nháo."

Thần sắc của Ôn Duẫn khó có được mà mang theo nhu hòa, dẫu vậy sắc mặt vẫn rất nghiêm túc, nói với tiểu shota: "Đệ còn quá nhỏ, một lát cũng không thể đòi muốn cùng uống rượu với chúng ta, cũng không cho phép trộm uống rượu! Nếu không ta sẽ để ma ma đưa đệ trở về phòng nghỉ ngơi."

Trẻ con đều đặc biệt ghét người khác nói hắn còn nhỏ, Ôn Sách cũng không ngoại lệ, lập tức lớn tiếng phản bác nói: "Đại ca, đệ đã chín tuổi, không còn nhỏ! Đã có thể cùng tam ca uống rượu luận binh pháp, tam ca, đúng không?" Nói xong vòng đến chỗ Ôn Lương, lôi kéo ống tay áo của hắn nhìn hắn cười không ngừng.

Ôn Duẫn bất đắc dĩ mà lắc đầu, nói với Ôn Lương: "Tiểu đệ nhà chúng ta không biết giống ai, tính tình này cũng quá mức đặc biệt"

Ôn Lương nhợt nhạt cười, bộ dáng phong thái quân tử nhẹ nhàng, tỏ vẻ chính mình cũng không biết tính tình như vậy của tiểu đệ là giống ai.

—— còn không phải giống mỗ vị quân sư nào đó khi còn nhỏ sao? Chẳng qua là so với mỗ vị quân sư thì thuần lương hơn nhiều.

Trấn Quốc Công thấy mấy huynh đệ hòa thuận như vậy, trong lòng rất vừa lòng lại cao hứng, tuy rằng cũng muốn cùng mấy đứa con trai cùng nhau uống vài ly rượu bồi dưỡng phương diện tình cảm phụ tử thật tốt, nhưng mới bước ra một bước thì thấy con thứ ba thờ ơ mà liếc mắt qua một cái, chân còn lại như thế nào cũng bước không ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy đứa con trai hướng ông cáo lui, sau đó cầm tay rời đi.

"Lão gia......" Trấn Quốc Công phu nhân cẩn thận mà gọi một tiếng, sợ trượng phu bị mấy đứa con trai vứt bỏ mà tức giận.

Khuôn mặt Trấn Quốc Công nghiêm túc nhìn bà một cái, không hiểu sao tầm mắt lại chuyển đến trên người Như Thúy cô nương, khi nhìn Như Thúy ở đằng kia theo thói quen lộ ra một gương mặt tươi cười đang muốn đi lại đây thỉnh an, lập tức nghiêm mặt nói một tiếng đi thư phòng liền rời đi.

Mọi người nhìn ông rời đi, đều im lặng như ve sầu mùa đông, cho dù là Ôn Uyển tiểu cô nương lá gan lớn cũng ngoan ngoãn đến mức không thể tưởng tượng được, chỉ có Như Thúy cô nương trắng mắt hỏi: "Nương, có phải cha muốn cùng đi uống rượu nói chuyện với mấy huynh đệ phu quân cùng đại ca, nhưng bởi vì phu quân không lên tiếng nên ngượng ngùng không đi hay không?"

Trấn Quốc Công phu nhân không nói nên lời mà nhìn nàng một cái, thầm nghĩ chuyện này rõ ràng đừng nói ra, ngươi muốn tìm mắng cũng đừng kéo các nàng theo! Nhưng lời này nếu truyền tới trong tai lão gia, con dâu thứ ba này có thể càng không được ưa thích.

Như Thúy cô nương hiểu rõ, cười nói: "Điểm nhỏ này thật ra cha cùng phu quân rất giống nhau." Ở thời điểm nào đó thật đúng là mất tự nhiên đến đáng yêu.

"......"

Người có mắt đều có thể nhìn thấy từ bề ngoài đến tính tình của hai cha con đều không có chút nào giống nhau, nha, sai rồi, đại khái đều kiêu ngạo muốn chết, đến chết cũng không chịu buông, về phương diện này thì có chút giống. Đám người Trấn Quốc Công phu nhân cảm thấy lời này của Như Thúy cô nương là đang lấy lòng cha chồng, trong lòng không khỏi cười nhạo, hiện tại mới đi lấy lòng không cảm thấy đã quá muộn rồi sao.

Các nam nhân đi uống rượu nói chuyện phiếm, nữ nhân cũng tụ tập bên nhau nói chuyện phiếm, Như Thúy cô nương rất bình tĩnh mà ngồi giữa đám nữ nhân, đối với ám chỉ trào phúng của đám người Trấn Quốc Công phu nhân cùng Tần thị làm như không nghe thấy, mỗi khi đem lời muốn nói nuốt xuống cổ họng, không ngoài ý muốn nghẹn đến lòng người khó chịu.

Chờ tới rồi buổi trưa, sau khi dùng xong cơm trưa, Ôn Lương cùng Như Thúy ở một phòng nữ quyến vui vẻ đưa tiễn rời đi.

Ôn Lương có đều suy tư hỏi: "Ở chung cùng các nàng được chứ?"

Như Thúy cô nương vui sướng đáp: "Rất tốt, thật không tồi, ta đã cố gắng hiếu thuận với mẹ chồng, yêu thương chị em dâu." Và ra vẻ mình là người tốt. Ôn Lương liền yên tâm, chỉ cần nha đầu ngốc nghếch nhà hắn không chịu thiệt là được.

Rời khỏi Trấn Quốc Công phủ, xe ngựa chậm rì rì mà đi trên đường, bởi vì người đi đường quá nhiều, xe ngựa chỉ có thể lấy tốc độ rùa bò mà đi, lấy loại tốc độ này không biết khi nào mới có thể về đến nhà.

Như Thúy cô nương mở màn xe lên một chút, nhìn xung quanh trên đường phố, tựa hồ rất hứng thú với cảnh người người chen chúc với nhau, xem cực kì vui vẻ.

Hôm nay là ngày mười lăm tháng mười là tết Hạ Nguyên, trên đường người rất nhiều, mọi người đều ăn mặc những bộ y phục có màu tối, hoặc là mời các bằng hữu cùng nhau tham gia những hoạt động tổ chức hiến tế ở trên đường, hoặc là đi xem lễ tế ở đạo quán. Đạo quán hôm nay rất náo nhiệt, các đạo sĩ phải vì dân chúng giải trừ tai ách, dân chúng cũng ở trong đạo quán bái tế thủy thần dưới sông cùng tổ tiên.

Ôn Lương dựa lưng vào vách tường của xe, khuôn mặt ửng đỏ, ngày hôm nay sau khi hắn rời nhà hơn mười năm, lần đầu tiên cùng các huynh đệ ngồi xuống hảo hảo nói chuyện, tuy rằng mới đầu không biết nên nói gì, nhưng mọi người đều có ý định bồi dưỡng tình cảm, nên vẫn có thể thả lỏng mà uống mấy chén, tuy rằng chưa say nhưng đã hơi choáng váng.

Nhìn một lát, Như Thúy cô nương đột nhiên lên tiếng nói: "Ôn đại nhân, là Tiếu Tiếu biểu muội, hình như nàng có chuyện phiền toái."

Ôn Lương còn chưa kịp phản ứng lại thì Như Thúy cô nương đã cho người ngừng xe ngựa ở ven đường, sau đó nhanh nhẹn mà nhảy xuống xe ngựa, xoay người thấy Ôn Lương vẫn như cũ lười biếng ngồi trên xe, không khỏi kêu lên: "Ôn đại nhân, nhanh lên nào còn không mau xuống đây, Tiếu Tiếu biểu muội gặp phiền toái."

Ôn Lương bị nàng dùng loại giọng điệu hờn dỗi này làm cho trong lòng liền nhũn ra, cười cười, liền để nàng lôi kéo mình xuống xe ngựa.

Như Thúy cô nương lôi kéo Ôn Lương chạy tới chạy lui ở trong đám người, động tác rất là linh hoạt, sau đó đi vào một cái ngõ nhỏ mà trước đó đã thấy, nơi đó đang vây quanh bởi một đám người, bên trong đó là mấy cậu ấm ăn mặc sang trọng đưa lưng về phía bọn họ chắn ngay đầu hẻm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!