"Tam đệ đã trở lại rồi sao?"
Lúc này đại ca Ôn Duẫn đi tới, diện mạo của Ôn Duẫn giống như Trấn Quốc Công, đến cả tính tình nghiêm khắc đó cũng giống nhau tám phần. Nhân dịp hôm nay là tết Hạ Nguyên, hắn mặc một thân thường phục màu tối, cộng thêm biểu tình cứng nhắc, cho người ta một loại cảm giác hào nhoáng mà trang trọng.
Trên mặt Ôn Lương lộ ra ý cười, nói: "Đại ca, khi nào tế tổ bắt đầu?"
"Còn một canh giờ nữa." Ôn Duẫn nói, mắt nhìn Như Thúy cô nương bên người Ôn Lương, sau đó nói với Ôn Lương: "Tam đệ lâu rồi chưa về nhà, mỗi lần trở về đều vội vội vàng vàng, có lẽ đối với quá trình tế tổ này cũng không rõ ràng. Nhưng về sau đệ đều có thể ở lại trong kinh, trong lòng vi huynh cũng an tâm vài phần. Huynh đệ chúng ta lâu rồi không gặp nhau, đệ cùng ta lại đây, để ta nói rõ cho đệ nghe."
Ôn Lương sau khi nghe xong hơi hơi mỉm cười, cũng không từ chối, xoay người phân phó Như Thúy một tiếng, lại hướng Trấn Quốc Công phu nhân nói: "Nương, đại tẩu, thê tử của con đối với chuyện tế tổ không hiểu rõ, mong hai người không keo kiệt mà chỉ giáo cho nàng, tránh một lát lại làm cái gì không ổn. Nha đầu, đi theo nương cùng đại tẩu học tập cho tốt."
Như Thúy cô nương nghiêm nghị bảo đảm nói: "Yên tâm, ta sẽ cùng nương và đại tẩu học tập thật tốt, có nương cẩn thận dạy dỗ, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì sai lầm đâu, đúng không? Nương, đại tẩu?" Nói, quay đầu lại nhìn Trấn Quốc Công phu nhân lộ ra tươi cười thật tươi.
Khóe mắt của Trấn Quốc Công phu nhân cùng Tần thị giật giật, lời nói đều bị nàng giành nói, các nàng còn có thể nói cái gì? Nếu ở trong lễ tế tổ xảy ra vấn đề gì, không phải nói các nàng không dạy dỗ nàng tốt hay sao? Đây là đang đào bẫy a, nữ nhân này thật đáng giận......
Trong lòng hai người đều đang mắng Như Thúy đủ kiểu, nhưng bây giờ ở trước mặt mọi người, Trấn Quốc Công phu nhân không nghĩ sẽ tự đi phá hư hình tượng từ mẫu của mình, đành phải nghĩ một đằng nói một nẻo mà lên tiếng: "Cái này là đương nhiên, Lương ca nhi không cần lo lắng, hai huynh đệ các con lâu rồi chưa ngồi xuống trò chuyện cùng nhau, cứ thoải mái đi."
Khi đang nói, cách đó không xa vang lên tiếng bước chân ngỏ vụn, lại nhìn thấy một tiểu cô nương mỹ lệ xách theo làn váy bước nhanh hướng về phía bên này đi tới, nàng mặc một thân áo váy màu xanh lục, tà váy bay phất phới, nhìn đáng yêu vô cùng, tiểu cô nương chưa tới nơi nhưng đã vang lên tiếng gọi: "Nương, nương, tam ca đã trở lại sao......"
Ôn Duẫn vừa nhìn thấy tiểu cô nương, lập tức nhíu mày lại, một là vì bộ dáng của nàng không được trang trọng, hai là vì nàng mặc y phục quá mức tươi đẹp thoải mái, thật không hợp quy củ. Tuy rằng không mở miệng răn dạy, nhưng mọi người ở đây đều có thể cảm giác được hắn không vui. Có thể nói trong Trấn Quốc Công phủ Ôn Duẫn là thiếu gia giống Trấn Quốc Công nhất, khuôn mặt lúc nào cũng cứng ngắt, có thể làm người ta im lặng không dám nói nữa.
Trấn Quốc Công phu nhân nhìn nhi nữ tràn đầy hưng phấn chạy tới đây, trong lòng cũng cực kì bất đắc dĩ lại âm thầm hối hận trước kia bởi vì cưng chiều mà không quản giáo tốt nữ nhi, vốn nghĩ nàng là đích nữ duy nhất của Trấn Quốc Công phủ, chỉ cần học giỏi những thứ cơ bản của nữ hài nhi nhưng không mất đi quy củ là được, nhưng ai biết bởi vì bà cùng trượng phu quá dung túng, khiến cho nữ nhi có đôi khi quá mức hoạt bát thoải mái, cũng muốn cường hãn vô cùng.
Ôn Uyển chạy đến trước mặt Ôn Lương, một đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn hắn, cao hứng mà kêu lên: "Tam ca, huynh đã về rồi!"
Ôn Lương khéo léo cười thanh đạm, nhìn tiểu cô nương gật đầu.
"Uyển Uyển, hô to gọi nhỏ như thế còn ra thể thống gì!" Trấn Quốc Công phu nhân trách cứ nói: "Còn có, nha hoàn nào chuẩn bị y phục cho con, không biết hôm nay là tết Hạ Nguyên hay sao? Còn không đi đổi đi!"
Tươi cười trên mặt Ôn Uyển chợt cứng đờ, đối với trách cứ của mẫu thân có chút ủy khuất, nàng đương nhiên biết hôm nay là ngày gì, chỉ là nghe nha hoàn nói Ôn Lương đã trở lại nên quá cao hứng, chưa kịp thay chính phục liền chạy tới đây. Ngập ngừng một lát, thấy thần sắc nghiêm khắc của mẫu thân không cách nào phản bác lại được, đặc biệt là khi nhìn thấy Như Thúy cô nương ở một bên, vừa xấu hổ lại vừa tức giận, vốn định giống như ngày thường làm nũng với mẫu thân liền không có việc gì, nhưng rõ ràng hôm nay Trấn Quốc Công phu nhân không nuông chiều nàng, thần sắc rất nghiêm khắc, tiểu cô nương đối với mẫu thân vẫn có vài phần kính sợ nên chỉ có thể ủy khuất đến đỏ mắt mà đi theo ma ma trở về phòng đi thay y phục.
Ôn Duẫn mày khẽ buông lỏng, hành lễ với Trấn Quốc Công phu nhân xong, liền cùng Ôn Lương đi đến thư phòng, hiện tại chính đường chỉ còn lại có ba nữ nhân mắt to trừng mắt nhỏ.
Đúng lúc này, con dâu thứ tư Lưu thị tới đây nhìn thấy một màn này, tức khắc trong lòng lộp bộp. Nhưng mọi người đều nhìn thấy nàng, vội vàng đi tới thi lễ với ba người rồi cười nói: "Nương, đại tẩu, quản gia cho người tới nói đã chuẩn bị tốt bao đựng vàng bạc. Tam tẩu, tẩu đã về rồi."
Như Thúy cô nương nhìn nàng cười cười, gọi một tiếng "Tứ đệ muội".
So với con dâu trưởng Tần thị có địa vị trưởng tẩu lại cùng Trấn Quốc Công phu nhân đều xuất giá từ một Tần gia, rất được Trấn Quốc Công phủ coi trọng, mà con dâu thứ ba là Như Thúy cô nương không chỉ là nghĩa muội của Túc Vương mà còn là thê tử của con vợ cả trong phủ, thân phận của các nàng đều rất cao, khiến cho Lưu thị làm con dâu thứ tư ở sau hai người càng không có gì xuất sắc, hơn nữa bất kể là gia thế của nhà mẹ đẻ hay hiện tại làm con dâu thứ của Trấn Quốc Công phủ đều không đáng nhắc đến, cho nên cảm giác tồn tại của nàng ở trong phủ cực thấp, cực lực tránh cho cùng mọi người trở mặt.
Trong lòng Lưu thị cũng rõ ràng, tuy rằng nàng được gả đi cũng là thiếu gia của Trấn Quốc Công phủ, nhưng trượng phu Ôn An chỉ là con của vợ lẽ, gia nghiệp của Trấn Quốc Công phủ có như thế nào đi nữa cũng không có quan hệ gì đến phu thê bọn họ, phỏng chừng chờ sau khi Trấn Quốc Công già đi huynh đệ kế thừa Trấn Quốc Công phủ, huynh đệ bọn họ liền sẽ phân nhà đi ra ngoài ai lo phận nấy, nếu gia nghiệp này đều không phải của mình, thì Lưu thị cũng không cần quan tâm đến vụ sự trong phủ, cho dù mẹ chồng cùng đại tẩu muốn đối phó với tam tẩu là Hạ thị, cùng lắm là nàng ở một bên nhìn một chút quá trình gây chuyện, cũng không đắc tội đến hai bên.
Lúc này thấy không khí ở đây không đúng, Lưu thị cảm thấy chính mình tới không đúng lúc, trong lòng âm thầm kêu khổ, chỉ hy vọng nếu có chuyện gì xảy ra, ngàn vạn lần đừng liên lụy đến mình.
May mắn Trấn Quốc Công phu nhân cũng rất coi trọng mặt mũi của mình, tuy rằng trong lòng rất không thích Như Thúy cô nương, nhưng làm đương gia chủ mẫu của Trấn Quốc Công phủ vẫn gọi mấy đứa con dâu tới phòng khách, kỹ càng tỉ mỉ nói cho các nàng biết vào lúc tế tổ các nàng nên làm cái gì. Ba đứa con dâu đều lắng nghe rất nghiêm túc, tuy rằng mỗi năm đều có một lần như vậy, nhưng năm nay con vợ cả trong phủ cưới chính thê, tất cả đều trở nên không giống nhau, đặc biệt là đối với trưởng tức Tần thị mà nói, sự tồn tại của Như Thúy cô nương giống như một cái gai đâm vào lòng nàng.
Tần thị gả đến Trấn Quốc Công phủ đã được mười năm, tuy rằng không phải gả cho con vợ cả của Trấn Quốc Công phủ, nhưng thân phận trưởng tức cũng giúp nàng có địa vị không thể thay thế trong Trấn Quốc Công phủ. Hơn nữa Trấn Quốc Công phu nhân là cô mẫu ruột thịt của nàng, giúp nàng ở trong phủ rất được nể trọng, cha chồng cùng trượng phu cũng kính trọng nàng, có đôi khi làm nàng cảm thấy mình chính là chủ mẫu tương lai của Trấn Quốc Công phủ này.
Mà sau khi Ôn Lương cưới chính thê, mọi thứ đều không giống như trước. Trong lòng cha chồng, thê tử của con vợ cả mới là quan trọng nhất, mà trong lòng trượng phu, phỏng chừng cũng cảm thấy nàng không vượt qua được chính thê của con vợ cả Tam đệ muội đi, còn ngầm phân phó muốn nàng cùng Tam đệ muội ở chung với nhau cho tốt, tôn trọng nàng một chút. Trong lòng Tần thị rất phẫn uất, nàng chính là trưởng tức của Trấn Quốc Công phủ, tại sao lại phải đi lấy lòng con dâu thứ ba? Cho dù nàng có là chính thê của con vợ cả, tương lai kế thừa Trấn Quốc Công phủ này còn chưa biết là ai đâu.
Khi Trấn Quốc Công phu nhân đem mọi chuyện đều nói đến không sai biệt lắm, thì Ôn Uyển đã thay đổi một thân y phục khác mang theo nha hoàn và ma ma tới đây, trước tiên là thỉnh an với mọi người ở đây, sau đó mới ngồi xuống vị trí bên người của Trấn Quốc Công phu nhân.
"Nương, tam ca đâu?" Ôn Uyển hỏi.
Trấn Quốc Công phu nhân hơi nhíu mày, trả lời nói: "Đang ở thư phòng cùng đại ca con." Thấy thần sắc của tiểu cô nương khẽ nhúc nhích, âm thầm đè nàng lại, nói: "Một lát liền phải đi tế tổ, con ngồi ở đây đi, đừng có gây chuyện giống trước đây, nếu không cha con lại muốn cấm túc con."
Nghe được lời này, Ôn Uyển liền dừng lại hành động định đi tìm Ôn Lương, nhưng đối với chuyện mấy ngày gần đây năm lần bảy lượt mình bị phụ thân cấm túc đã rất oán hận người nào đó, lập tức liếc Như Thúy cô nương đang ngồi uống trà, cười lạnh nói: "Nương, mấy ngày gần đây tính tình của cha thật không tốt, nữ nhi cũng có chút sợ hãi. Người xem lúc hai ca ca khác cưới đại tẩu cùng tứ tẩu, cha rất hiền hoà, tại sao đến phiên tam tẩu vào cửa, chẳng qua mới được nửa tháng đã năm lần bảy lượt làm cho cha nóng tính lên? Cha cũng đã lớn tuổi rồi, lỡ ảnh hưởng đến thân thể thì làm sao? Uyển Uyển rất lo lắng cho cha."
Trong mắt Tần thị lướt qua ý cười, đối với tiểu cô xảo quyệt này đã sớm biết, trong lòng ước gì nàng càng nói thêm nhiều lời chế nhạo Tam đệ muội. Lưu thị ngồi ở một bên, làm như không nghe thấy.
Khóe miệng Trấn Quốc Công phu nhân nhếch lên, rất nhanh liền bình thường trở lại, giả vờ không vui nói: "Con nít con nôi nói bậy nói bạ gì đó hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!