Chương 33: (Vô Đề)

Như Thúy cô nương gả cho Ôn Lương không lâu, lại thành công cùng nhà chồng và các nữ nhân khác giằng co, mặc dù nói nàng như thế kỳ thật cũng có chút vô tội, nhưng Trấn Quốc Công nguyên bản là để ý đến xuất thân của nàng, cái này  không thể tránh được, mà Trấn Quốc Công phu nhân bị nàng làm cho mất mặt mũi, đại tẩu Tần thị cũng bởi vì nàng mà bị cha chồng giận chó đánh mèo, mà Trấn Quốc  Công phu nhân cùng Tần thị lại cùng xuất giá từ Ngô gia, không liên hợp lại đối phó với nàng mới đúng là không hợp lý.

Chuyện phát sinh ngày đó làm Như Thúy cô nương nguyên bản còn có chút thấp thỏm, nhưng ai ngờ phu quân nhà nàng lại là một người xấu tính, nói không làm bọn họ tức chết thì không bỏ. Chuyện Như Thúy cô nương cùng người trong nhà không hợp nhau căn bản là không để trong lòng. Giống như Trấn Quốc Công đã mắng, Ôn Lương đúng là ở phương diện nào cũng luôn làm việc hoang đường.

Nếu là người bình thường, nếu không phải vì phân chia gia nghiệp, thì cũng muốn trong mắt thế nhân mình là một hiếu tử, nhưng hắn đến mặt mũi cũng lười để ý, khó trách các loại tai tiếng về hắn kéo dài không dứt.

Bởi vì Ôn Lương phóng túng chính mình, Như Thúy cô nương sau khi thấp thỏm cũng bỏ mặc, muốn làm gì thì làm.

Đối với việc này, Túc Vương Phi sau khi nghe những chuyện này liền vừa lo lắng cho nàng vừa hâm mộ nàng, chọc chọc trán nàng nói: "Ngươi cũng đừng bất cẩn như vậy, nên làm ngoài mặt thì vẫn phải làm, nếu không thế nhân mỗi người một ngụm nước miếng cũng có thể khiến ngươi chết đuối"

Như Thúy cô nương bình tĩnh mà ôm bánh bao nhỏ của Túc Vương phủ, trả lời: "Bất cẩn không phải là nói chính tiểu thư ngài sao? Ôn đại nhân chính là khen ta làm vậy rất tốt nha."

Sau khi Túc Vương Phi nghe xong tức giận chỉ vào nàng, sau đó chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: "Nam nhân nói có thể tin thì heo mẹ đều có thể leo cây, hắn đã cho ngươi uống mê dược rồi đúng không, cẩn thận chút đi."

"Ai, heo mẹ vốn dĩ là có thể lên cây a." Như Thúy cô nương ngược lại kỳ quái nói: "Tiểu thư người so sánh không đúng rồi."

Như Thúy cô nương nhìn Túc Vương Phi bằng ánh mất "Tiểu thư ngài làm sao lại có kiến thức hạn hẹp như thế", Túc Vương Phi trong lòng hơi nghẹn lại, thiếu chút nữa cũng cảm thấy chính mình có kiến thức hạn hẹp, nhưng nàng tự nhận là mình so với nha đầu ngốc nghếch kia có nhiều kiến thức hơn, liếc mắt nhìn nàng khinh thường nói: "Heo mẹ căn bản không có khả năng biết leo cây, ngươi đi tìm một con heo mẹ biết leo cây tới đây cho ta xem xem."

"Tiểu thư, người nói như vậy là không đúng rồi, heo mẹ thật sự có thể leo cây nếu chúng ta đem nó phóng lên cây, đây cũng coi như là leo cây nha!"

"...... Ngụy biện!"

"Là sự thật!"

"......"

Nha hoàn ở một bên đang châm trà cho hai người, mặt không biểu tình mà nhìn các nàng, đột nhiên nói: "Vương phi, Ôn phu nhân, thỉnh hai người đừng dạy hư tiểu quận chúa, Vương gia sẽ tức giận."

Nghe vậy hai người cùng cúi đầu nhìn về phía bánh bao nhỏ ngoan ngoãn đang được Như Thúy ôm, chỉ thấy có một đôi mắt đen bóng to tròn nhìn các nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn tê liệt không cảm xúc thật đúng là manh vô cùng. Chẳng qua là đối mặt với cặp mắt to tròn hồn nhiên kia hai người đồng thời cảm thấy chột dạ, Túc Vương Phi vội vàng cứu vớt nói: "Sở Sở, cái gì con cũng chưa nghe đúng không?"

Bánh bao nhỏ nhìn mẫu thân của mình, tuy rằng nàng tuổi còn nhỏ, nhưng lại là một hài tử có tính tình rất nghiêm túc, vươn một cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn nói: "Tin nam nhân nói, heo heo leo cây!" Nghĩ nghĩ lại nói: "Cha nói, nam nhân nhất ngôn cửu đỉnh, có thể tin!"

"......"

Túc Vương Phi lòng tràn đầy phức tạp mà đem bánh bao nhỏ ôm lấy, thở dài xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng, rồi đem nàng đặt xuống đất nói: " Được rồi, tiểu hài tử nên hoạt bát một chút, đi tìm Trăn chơi đi, nương cùng dì Thúy của con còn có chuyện cần nói."

Vẻ mặt của bánh bao nhỏ rất nghiêm túc nói: "Không nên chơi phải đi học tập!" Sau đó bắt chước bộ dáng như một người lớn đứng đắn nghiêm túc mà hành lễ, rồi mới cho nha hoàn mang nàng ra ngoài.

Túc Vương Phi che mặt, trong lòng lệ rơi đầy mặt, nữ nhi nghiêm túc như vậy, còn có một người cha nghiêm túc như thế, về sau thật sự sẽ có nam nhân có lá gan tới cửa cầu hôn sao? Sẽ không phải là dùng quyền thế ép nhân tài chịu cưới nàng sao?

Như Thúy cô nương lại không cảm thấy tiểu quận chúa như vậy có cái gì không tốt, cười tủm tỉm mà cùng bánh bao nhỏ của nàng phất phất tay, để cho nàng đi học tập, mặt mày đều là ý cười.

Túc Vương Phi thấy một màn như vậy, trong lòng có chút đáng tiếc năm ấy Như Thúy vì cứu Ôn Lương mà bị thương ở gần bụng, nếu không nàng cùng Ôn Lương sinh hài tử nhất định sẽ cực kì đáng yêu, nếu lớn lên giống Ôn Lương, thì tuyệt đối sẽ là một tuyệt sắc mỹ nhân, nếu giống như nha đầu này, cũng sẽ làm người tức chết không cần mệnh, nhưng bất kể hài tử giống ai đều sẽ là một hài tử đáng yêu.

Đáng tiếc a......

Như Thúy cô nương cũng không biết trong lòng Túc Vương Phi đang tiếc nuối điều gì, lại cùng nàng nói về chuyện trở về Trấn Quốc Công phủ ngày hôm qua. Hôm nay trở về Túc Vương phủ chủ yếu là bị thiệp mời của Túc Vương Phi gọi trở về, thứ nhất là vì quan tâm đến những lời đồn đãi xung quanh Như Thúy cô nương, nhưng thật sự lại không nghĩ tới người trong Trấn Quốc Công phủ sẽ lại phản ứng lớn đến như vậy.

Túc Vương Phi lại cảm thấy Trấn Quốc Công phủ phản ứng như vậy rất bình thường, nàng từng gặp qua Trấn Quốc Công vài lần, biết lão Trấn Quốc Công tính tình hơi cổ hủ, tức giận là việc chắc chắn xảy ra trong chuyện này. Chuyện liên quan đến Như Thúy ngốc nghếch này, Túc Vương Phi lại cảm thấy lần này bọn họ tức giận cũng vô ích. Kỳ thật khi lời đồn đãi lan rộng thành như vậy cũng đến được tai Túc Vương Phi, lại một lần nữa thấy được người trong kinh thành nhàm chán tới mức độ nào, nhớ trước đây nàng không phải cũng bị những người nhàn rỗi đó đánh cược chính mình khi nào sẽ bị khắc chết sao?

"Đúng rồi, ngày mai là tết Hạ Nguyên, các ngươi phải đi về tế tổ, mới náo loạn xong lại phải trở về, đến lúc đó nhớ để ý một chút." Túc Vương Phi dặn dò nói, tuy rằng biết rõ chính mình không cần lo lắng cho nha đầu ngốc nghếch may mắn này, nhưng tâm tình giống như gả nữ nhi đi làm nàng không nhịn được lại lo lắng. Nói đến cái này, Vương gia cũng vẫn luôn xem Ôn Lương kia chính là nhi tử của mình mà quản giáo, như vậy Như Thúy cũng xem như là con dâu của Vương gia đi?

Túc Vương Phi lại rơi vào một loại rối rắm không tên.

"Yên tâm đi tiểu thư, cho dù người không tin Ôn đại nhân cũng phải tin tưởng ta chứ~~" Như Thúy cô nương cho rằng Túc Vương Phi lo lắng bởi vì lời đồn đãi lần trước cùng việc nàng suýt chút nữa đã cãi nhau một trận với cha mẹ chồng, lập tức bảo đảm nói: "Ta sẽ hiếu thuận với cha mẹ chồng yêu thương chị em dâu!"

-- không, ta là sợ trong lúc vô ý ngươi khiến bọn họ tức chết, đến lúc đó ngươi liền trở thành người có nhiều lời đồn đãi nhất trong kinh thành! Túc Vương Phi ở trong lòng phun trào nói.

Sau khi cùng Túc Vương Phi trao đổi tin tức xong, Như Thúy cô nương lại chạy tới xem bánh bao nhỏ của Túc Vương phủ cùng Trăn

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!