Chương 32: (Vô Đề)

"Hồ gia gia?" Trấn Quốc Công cũng sửng sốt, nghi hoặc mà nhìn về phía hai người, hỏi: "Là Hồ thái y?"

Như Thúy cô nương khí định thần nhàn nhã đáp: "Đúng vậy, ngày hôm qua Hồ gia gia cũng vì lo lắng những lời đồn đãi đó nên mới qua phủ xem như thế nào, không nghĩ đến lại vừa vặn thấy nha hoàn Diệu Vi bên người của nương được cứu từ dưới ao lên. Lúc ấy có khả năng tâm tình của Diệu Vi không tốt cho nên nói hơi khó nghe một chút, chẳng qua Hồ gia gia chỉ nói có một câu, sau đó nàng liền chỉ vào Hồ gia gia mà mắng, cho nên cuối cùng Hồ gia gia mới có thể nói câu kia, nhưng cũng không có ý tứ gì khác, là do Diệu Vi suy nghĩ nhiều."

Sắc mặt Trấn Quốc Công tức khắc không được tốt, ánh mắt nhìn về phía Trấn Quốc Công phu nhân đều thay đổi.

Trấn Quốc Công phu nhân trong lòng cũng biết là không tốt, những năm gần đây bà cũng hiểu rõ, tuy rằng Trấn Quốc Công phu nhân quá cố bị chết oan uổng, nhưng tận đáy lòng trượng phu vẫn rất kính trọng với nàng, hơn nữa đối với nàng trong lòng cũng mang một loại áy náy, cho nên đối với người Đàm gia bên kia cũng kính nhường vài phần. Hơn nữa tính cách trượng phu luôn cứng nhắc coi trọng quy củ.

Đem quy củ xem đến nghiêm ngặt, đặc biệt hận nhất là người hầu không có tôn ti, Diệu Vi vừa lúc đụng vào đầu họng súng này.

Trong lòng biết mình đuối lý, Trấn Quốc Công phu nhân chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Lão gia, thiếp thân chỉ là sai Diệu Vi đi truyền lời, không có sai nàng làm những chuyện khác, phỏng chừng nàng cũng không biết vị kia là Hồ thái y nên mới làm như thế."

Sắc mặt Trấn Quốc Công vẫn không được tốt như cũ, nhưng cũng không vì chuyện này mà mắng con dâu thứ ba, hơn nữa lúc nãy ông bị nàng ngăn lại không cho nói khiến cho trong lòng ông một trận khó chịu, con thứ ba lại một bộ dáng không mặn không nhạt, càng khiến ông thêm khó chịu. Nhưng mà lần này cũng làm ông thấy rõ được bản tính của con dâu thứ ba, thật ra là gan lớn, trong nhà mấy đứa con dâu, vào lúc ông tức giận đứa nào cũng nơm nớp lo sợ, chỉ có thể vừa kinh sợ vừa chịu đựng, chỉ có riêng nàng là can đảm dám xen miệng vào đánh gãy lời ông nói.  Thảo nào công chúa cùng hoàng tử hoàng thất đều dám trêu. ( Như Thúy nói nàng thực oan uổng! )

Như Thúy cô nương lại không xem sắc mặt người khác, bổ sung nói: "Nương, lần này người nói không đúng rồi, Diệu Vi thân là một  nha hoàn hẳn là phải có hiểu biết một chút, nàng ở trong phủ chúng ta nhiều năm phải biết những lão giả không mặc y phục của người hầu, đều là trưởng bối tới thăm. Cho dù coi như là không có hiểu biết nhưng cũng phải biết quan sát xem lão nhân đó như thế nào mà lại không tôn trọng?

Cho nên nói, đây đều là do Diệu Vi không phải, ánh mắt nha hoàn kiểu này, nương về sau khi dùng người vẫn nên cẩn thận thêm chút nữa."

Nghe xong lời nói của nàng Trấn Quốc Công phu nhân có xúc động muốn cắn chết nha đầu này, đây không phải là đang bôi đen, nói bà quản giáo nha hoàn không tốt sao? Mà Tần thị ở một bên tâm tình cũng không được tốt, thấy cô mẫu Trấn Quốc Công phu nhân của mình bị một nữ nhân xuất thân từ nha hoàn khi dễ, làm sao nàng có thể chịu đựng được? Hơn nữa so với làm chị em dâu với Như Thúy cô nương, lấy lòng đương gia chủ mẫu Trấn Quốc Công phu nhân đối với nàng có lợi hơn nhiều.

Tần thị lãnh đạm nói: "Tam đệ muội thật có tài ăn nói, đây là đang trách nương sao? Cho dù là Diệu Vi không phải đi nữa, cũng là do nàng tự mình không tốt, nương còn phải xử lý toàn bộ Trấn Quốc Công phủ, làm sao có thời gian quản giáo một nha hoàn? Cho nên hết thảy đều do Diệu Vi tự ý làm bậy thôi."

Như Thúy chuyển ánh mắt sang nhìn nàng ta, kinh ngạc nói: "Hóa ra nha hoàn của Trấn Quốc công phủ đều là tự chủ trương, không đúng mực như thế này sao? Chẳng trách a, là ta trách oan nương." Sau đó thành khẩn nói với Trấn Quốc Công phu nhân: "Nương, thật xin lỗi, là con sai rồi."

"……"

Trong lúc nhất thời Trấn Quốc Công phu nhân không biết đáp lại như thế nào. Loại phương thức nhắc nhở rồi xin lỗi so với không giải thích càng làm người ta khó chịu hơn.

"Câm miệng!" Đồng dạng khó chịu là Ôn Uyển tiểu cô nương rốt cuộc cũng chuyển  ánh mắt từ người tam ca nàng qua nhìn nàng, tức giận nói với Như Thúy cô nương: "Ngươi nói như vậy rõ ràng là đang châm chọc nương của ta không biết nhìn người, có phải đang muốn châm ngòi quan hệ giữa cha mẹ ta với tam ca hay không? Ngươi như vậy còn có bộ dáng của con dâu hay sao?

Ta biết ngay ngươi là một nữ nhân không có ý tốt, căn bản không xứng với tam ca!"

Như Thúy cô nương nhìn nàng một cái, sau đó cười tủm tỉm hỏi: "Tứ muội muội sao có thể chỉ trích ta như vậy? Ta tốt xấu gì cũng là tam tẩu, Tứ muội muội chỉ trích ta như vậy không phải cũng không có bộ dáng của một muội muội hay sao? Hơn nữa tại sao ta lại không xứng với phu quân? Phu quân từng nói hai chúng ta thật sự rất xứng đôi."

"Ngươi……" Thật là không biết xấu hổ! Ôn Uyển bị sự vô sỉ của nàng làm cho không nói ra lời.

Mà cố tình lúc này Ôn Lương lại nói tiếp: "Nương tử nói đúng, chúng ta là do Hoàng Thượng ban hôn cho, đương nhiên là xứng đôi!"

Mặt Ôn Uyển đỏ lên, buồn bực mà trừng mắt nhìn Như Thúy, cho rằng đều là nàng sai, khiến tam ca thiên vị giúp nàng mà không giúp muội muội.

Lúc này, Trấn Quốc Công rốt cuộc cũng lên tiếng: "Được rồi, đều câm miệng hết đi! Uyển Uyển, nàng là tam tẩu của con, phải tôn trọng trưởng bối. Con trở về phòng đi!"

"Cha……" Ôn Uyển đáng thương hề hề mà kêu một tiếng, hốc mắt nhỏ hồng hồng, một bộ dáng lã chã sắp khóc, khiến cho Trấn Quốc Công phu nhân đau lòng vô cùng.

Nếu là trước đây với dáng vẻ này, cho dù Trấn Quốc Công có ý chí sắt đá cũng sẽ mềm lòng đi vài phần, hơn nữa có Trấn Quốc Công phu nhân ở một bên khuyên bảo, rất nhanh sẽ để tùy ý nàng. Nhưng hôm nay Trấn Quốc Công lại không chút động lòng, gọi ma ma tới mạnh mẽ đem nữ nhi đưa về viện của nàng. Nữ nhi này đã được sủng ái và nuông chiều quá nhiều, trước đây thì không cảm thấy gì, nhưng hiện tại lại có thể ở loại trường hợp này dám xen miệng đánh gãy lời trưởng bối nói, làm cho trong lòng ông có chút thất vọng. Tuy rằng nữ nhi nên được nuông chiều, nhưng cũng phải có phép tắc, nếu không về sau khi gả đến nhà người khác bị người ta nói tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ không có giáo dưỡng.

Ôn Uyển thấy làm nũng giả đáng thương cũng không làm phụ thân mềm lòng, lập tức oa một tiếng khóc lên, hung hăng mà trừng mắt nhìn Như Thúy một cái, đi theo ma ma ra ngoài.

Trấn Quốc Công đanh mặt ngồi trở lại vào vị trí, nỗ lực để chính mình bảo trì tâm trạng bình thường, sau đó dò hỏi chuyện kia, Ôn Lương chắp tay sau lưng không nói lời nào, chỉ có Như Thúy cô nương là kể lại một lần. Chờ sau khi nghe nàng nói xong, mọi người ở đây lại một lần nữa hết chỗ nói, trong lòng Trấn Quốc Công phu nhân cùng Tần thị đồng dạng đều đáng tiếc nàng cũng quá may mắn đi, sau khi khiến cho hoàng tử công chúa bị thương, vậy mà vẫn có Hoàng Thượng và Vương gia đi nói giúp nàng, Thái Hậu cũng không làm được gì.

Hiểu rõ mọi chuyện, Trấn Quốc Công vẫn đanh mặt, nói: "Thê tử của Lương ca nhi, nháo ra những lời đồn đãi như vậy cũng là do con không phải, lần này may mắn, không bị truy cứu, về sau con hành sự phải cẩn thận một chút, đỡ phải lại gây thêm chuyện thị phi, bị người khác chỉ trích nói con dâu của Trấn Quốc Công phủ ta to gan lớn mật không tuân theo quy củ……"

"Cha, quy củ của con rất tốt mà." Như Thúy cô nương lại một lần nữa đánh gãy lời Trấn Quốc Công nói, bởi vì nàng cảm thấy đây chuyện cực kì quan trọng: "Sau khi Vương gia nhận con làm nghĩa muội, cũng cho Vương phi mời ma ma trong cung đến cẩn thận dạy quy củ cho con, ngài nói như vậy sẽ thành chất vấn Túc Vương phủ không có quy củ."

Nghe được lời này, khóe miệng mọi người ở đây đều run rẩy, thầm nghĩ ai lại ngu đến mức dám đi nói Túc Vương phủ không có quy củ giáo dưỡng? Nàng đây không phải là đang lấy Túc Vương phủ ra ngăn bọn họ sao? Thật đúng là âm hiểm!

Nhưng mà đối với việc nàng dám can đảm năm lần bảy lượt đánh gãy lời Trấn Quốc Công nói, trong lòng đám người Trấn Quốc Công phu nhân cũng có vài phần kính nể, chỉ cần Trấn Quốc Công bắt đầu đanh mặt lại hoặc là nổi trận lôi đình, trong phủ cơ hồ không có người nào dám nói một tiếng. Mà không ngờ chính là, nha đầu này lại nói toàn những đều có lý, làm người muốn tức giận cũng không được, nếu thật sự lấy thân phận trưởng bối ra trấn áp nàng, đến lúc đó còn không biết nàng sẽ nói cái gì đâu.

Ai, đau đầu a!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!