Kết quả, chờ sau khi kết thúc tất cả, Như Thúy chỉ còn miệng là còn nói được.
Quả nhiên cho dù là nam nhân thông minh, vào thời điểm nào đó đều sẽ thích suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Mà đây là lần đầu tiên từ khi thành thân tới nay được thỏa mãn điên cuồng như vậy, cho nên Ôn đại nhân sau khi được ăn uống no say trên mặt đều hàm chứa ý xuân, ôn nhu chậm rãi đem thân thể bủn rủn vô lực của nàng xử lý sạch sẽ, để nàng có thể ngủ được thoải mái một chút.
Đôi mắt vốn dĩ mơ màng híp lại sắp ngủ, nhưng đột nhiên lại nhớ tới chuyện phát sinh sáng hôm nay, vội vàng làm cho mình tỉnh lại một chút, nói với nam nhân chuẩn bị ôm mình đi ngủ: "Ôn đại nhân, hôm nay nương sai người tới phủ truyền lời, chẳng qua là nha hoàn kia ở địa bàn của chúng ta nhưng lại quá kiêu ngạo, cho nên tự nàng không cẩn thận té vào trong ao cho đầu óc thanh tỉnh lại!"
Ôn Lương cùng nàng mặt đối mặt, mũi chạm vào nhau, hai người mắt to trừng mắt nhỏ trong một lát, sau đó hắn duỗi tay nhẹ nhàng nhéo mặt nàng một cái, nói: "Nha đầu, ta từng nói qua nàng rất có thiên phú nói chuyện hay chưa?!"
"Không có, nhưng hiện tại chàng nói rồi." Như Thúy cười híp mắt nói.
Bộ dáng đáng yêu khiến người ta yêu thích.
Ôn Lương khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn lên gương mặt mịn màng của nàng, dò hỏi nàng quá trình xảy ra mọi chuyện. Như Thúy cũng không dấu diếm, đem chuyện hôm nay Trấn Quốc Công phu nhân phái người tới đây chất vấn thuận tiện muốn bọn họ hồi phủ nói chuyện, cuối cùng nói một câu: "Tuy rằng nha hoàn kia có chút kiêu ngạo, nhưng chúng ta là bậc con cái không thể không hiếu thuận, ngày mai chúng ta hồi phủ đi thôi."
Ôn Lương hơi nâng khóe môi, trong cổ họng phát ra tiếng cười, rầu rĩ mà đáp ứng. Bên ngoài lời đồn đãi đã biến thành cái dạng gì đương nhiên hắn biết rõ nhất, lấy tính cách cứng nhắc của cha hắn, chắc chắn sẽ tức giận, chẳng qua là ông không tự mình tới cửa dạy bảo mắng hắn một trận làm hắn có chút kinh ngạc. Không cần đích thân tới Trấn Quốc Công phủ, hắn cũng có thể tưởng tượng ra Diệu Vi nha hoàn kia sau khi trở về sẽ bẩm báo với cha cùng với kế mẫu kia như thế nào hai người sẽ tức giận ra sao, đặc biệt là câu mắng người kia của Hồ thái y, thật đúng là tuyệt, Trấn Quốc Công phu nhân có thể nuốt được cục tức này mới là lạ. Chỉ sợ đến lúc đó sẽ giận chó đánh mèo đều trút hết lên người nha đầu Như Thúy.
Ôn Lương nhẹ nhàng vỗ về nàng, trong lòng thở dài đồng thời lại cảm thấy thoải mái, may mắn hắn đã sớm thoát ra khỏi cái nhà đó, nha đầu này không cần phải ngày ngày đi thỉnh an cha nương, cũng không cần phải dựa vào bạc của bọn họ, cũng không cần nhìn sắc mặt của bọn họ mà sống mỗi ngày, cho nên mặc dù làm bọn họ tức giận hắn cũng không để trong lòng.
Đương nhiên, nếu bọn họ giận chó đánh mèo trút lên đầu người ngốc nghếch nào đó muốn đối nghịch cùng nàng, đến lúc đó thì không biết sẽ là ai nhường ai.
Như Thúy vừa lòng đi ngủ, lại không biết nam nhân nằm bên cạnh đang đánh chủ ý xấu, hắn đang chờ ngày mai đi xem kịch vui, tốt nhất là nha đầu này nên làm cho những người đó tức giận đến nói không ra lời.
Ngày hôm sau, khi Như Thúy rời giường muộn hơn một canh giờ so với trước đây, Ôn Lương đã sớm đi rồi, làm nàng khi tỉnh lại không có người nằm bên cạnh nên có chút ngơ ngác, lúc nghe Thanh Y nói là do Ôn Lương phân phó để nàng ngủ thoái mái, khó có được mà cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Nhưng mà Như Thúy ngượng ngùng không duy trì được bao lâu, bởi vì sau khi rời giường không lâu, Ngọc Sanh thừa dịp báo cáo sự vụ trong phủ, mờ mịt mà nhắc nhở nàng, ngày hôm qua không nên đối đãi với nha hoàn của Trấn Quốc Công phu nhân như thế, nếu để truyền ra ngoài thì thanh danh sẽ không tối, bất lợi với Ôn Lương.
Tuy ba người Ngọc Sanh Ngọc Dung, Ngọc Chi là nha hoàn bên người mẫu thân quá cố của Ôn Lương, nhưng Như Thúy không để cho bọn họ hầu hạ bên người, cũng không để các nàng hầu hạ bên người Ôn Lương mà phái các nàng đi phụ trách các công việc khác. Sau khi Ôn Lương biết cũng không nói cái gì, khi Ngọc Dung Ngọc Chi vì Ngọc Sanh mà bênh vực kẻ yếu, Ngọc Sanh lại nhịn xuống, cảm thấy không cần thiết vì việc này mà để lại ấn tượng không tốt trong lòng của Ôn Lương.
Nghe Ngọc Sanh mờ mịt nhắc nhở, Như Thúy cũng không tức giận, ngược lại híp mắt cười nói: "Ôn đại nhân nói không có việc gì, có việc hắn sẽ lo." Như Thúy đi theo bên người Túc Vương Phi, cũng học được chiêu giả heo ăn thịt hổ, cho dù có chuyện gì, đều đẩy hết lên người phu quân là được, chắc chắn bọn họ cũng không có can đảm đi tìm Ôn Lương chứng thực. Cho dù thật sự đi tìm Ôn Lương chứng thực cũng không quan trọng, Như Thúy cảm thấy đây chỉ là việc nhỏ, Ôn đại nhân không những không so đo, ngược lại còn nổi lên ý xấu đi trêu cợt người ta thì đúng hơn.
Trong nháy mắt Ngọc Sanh có loại cảm giác đầu óc trống rỗng, không biết nói gì cho tốt, biểu tình xưa nay đều ôn đạm thong dong có chút thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Như Thúy cực kỳ thâm thúy.
Như Thúy không phản ứng lại với nàng quá nhiều, rất nhanh cho nàng lui xuống.
Thanh Y Lam Y nhìn nhau liếc mắt một cái, âm thầm lắc đầu, tuy rằng nghĩ muốn nhắc nhở Như Thúy phải cẩn thận với Ngọc Sanh một chút, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng có chủ trương từ trước của nàng, cũng không có ý định lên tiếng nữa. Các nàng là nha hoàn được Túc Vương Phi chọn lựa riêng làm nha hoàn hồi môn, ngoại trừ việc hầu hạ Như Thúy cho thật tốt, còn không được có ý gì khác thường với cô gia, đây mới là điều quan trọng nhất.
Mà làm nha hoàn, các nàng cũng muốn vì chủ nhân mà suy nghĩ, cũng không thể làm hại nàng.
Sau giờ ngọ không lâu, Ôn Lương hạ triều trở về, hai phu thê ăn cơm xong xuôi, mới cùng nhau đi đến Trấn Quốc Công phủ.
"Ôn đại nhân, đây được xem như là chúng ta đang về nhà mẹ đẻ sao?" Trên xe ngựa, Như Thúy nâng mặt nhìn nam tử đang dựa vào vách tường của xe ngựa đọc sách, nhịn không được mà phát biểu ý kiến của mình.
Ôn Lương bị lời nàng nói làm cho thật bất đắc dĩ, "Cái gì mà về nhà mẹ đẻ chứ? Đừng nói bậy."
"A, ta chỉ là cảm thấy không khí rất giống, cảm giác Trấn Quốc Công phủ giống như nhà mẹ đẻ của mình vậy, chúng ta đang trở về làm khách." Nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, mang theo hôn phu về nhà mẹ đẻ, ở trong nhà mẹ đẻ người người điều xem như khách nhân, nếu như không có việc gì, nữ nhi và con rể cũng sẽ không ở lại nhà mẹ đẻ quá lâu, dù sao cũng chỉ là khách. Mà hiện tại bọn họ bị gọi về Trấn Quốc Công phủ, như thế nào đều cảm thấy bọn họ đang lấy thân phận như khách nhân mà hồi phủ.
Nghe lời nàng giải thích, Ôn Lương mặt đầy hắc tuyến mà kéo nàng qua ôm vào trong lòng, cắn xuống môi nàng mấy cái rồi tiếp tục đọc sách.
Thời gian không sai lệch lắm, trong chốc lát đã đến Trấn Quốc Công phủ.
Lúc này người đón tiếp bọn họ vẫn như cũ là lão quản gia, lúc này hắn hơi nhíu mày lại, vẻ mặt lo lắng, nhỏ giọng nói với hai người vừa mới xuống xe: "Tam thiếu gia, bắt đầu từ hôm qua, lão gia đã rất tức giận, tính tình không được tốt, ngài……"
Ôn Lương đương nhiên biết được phụ thân của mình tại sao mà tức giận như thế, nhàn nhạt mà cười nói: "Sinh thúc không cần lo lắng, không có việc gì." Sau đó lại cùng lão quản gia tự nói vài lời, biết được năm ngoái chức vụ của ông đã được hai phu thê nhi tử của ông tiếp quản, được ra khỏi phủ đi an dưỡng tuổi già về sau cũng không hầu hạ ở Trấn Quốc Công phủ nữa, Ôn Lương cười nói mấy câu chúc mừng, trong lòng cũng an tâm vài phần.
Biết được hôm nay bọn họ sẽ trở về, phu thê Trấn Quốc Công cũng đã sớm đợi ở chính đường trong đại sảnh, ngoại trừ bọn họ, còn có trưởng tử Ôn Duẫn và trưởng tức Tần thị, có đều chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy người trở về, làm một bụng hỏa khí sẵn có của Trấn Quốc Công càng thêm bốc lên không chịu đựng được, ráng chờ đến khi nghe người gác cổng tới báo tam thiếu gia đã trở về, Trấn Quốc Công đã tức giận đến cực điểm, ném mạnh chén trà trong tay xuống đất.
Tại chính đường người người im lặng như ve sầu mùa đông, không có người nào dám nói chuyện, ngay cả Ôn Uyển biết được Ôn Lương sẽ trở về nên vội vã chạy tới đây cũng bị dọa sợ đến mức rụt người vào mẫu thân mình, trong lòng đem Như Thúy ra mắng mấy lần, cho rằng đều là do nàng sai, mới làm phụ thân tức giận với tam ca.
Ôn Lương cùng Như Thúy tiến vào, liền nhìn thấy chén trà bị đập nát nằm ở giữa chính đường đổ ra trên đất một bãi nước và lá trà, sao lại không biết đã phát sinh chuyện gì. Thần sắc hắn vẫn đạm nhiên, giống như không nhìn đến chén trà bể kia, bước chân vượt qua nó, sau đó thỉnh an phu thê Trấn Quốc Công.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!