Âm thanh pháo nổ vang lên, kiệu hoa đón tân nương đã đến phủ Túc Vương.
"Vương gia!" Ôn Lương mặc một thân áo gấm đỏ thẫm càng tăng thêm vẻ tuấn mỹ không thể tả, chỉ một cái mỉm cười cũng khiến cho người ta nín thở.
Túc Vương đứng ở trước cửa, nhìn nam tử bước xuống ngựa, biểu tình nghiêm túc hơi hòa hoãn, nhìn hắn gật đầu.
Cách đó không xa đám quan viên nhìn thấy biểu tình của Túc Vương, trong lòng không khỏi bĩu môi, nghe đồn Ôn Tử Tu coi Túc Vương như phụ thân của mình, đối xử với hắn còn tốt hơn lão Trấn Quốc Công, lúc này xem ra, lời dồn quả thật không sai.
Thấy kiệu hoa đón tân nương đã tới, tân nương tử vẫn còn chưa ra, tròng lòng lão quản gia Túc Vương phủ nóng nảy, sai hạ nhân nhanh đi thúc giục. Ôn Lương thấy bọn hạ nhân xô qua đẩy lại bận rộn một hồi, không khỏi lại cười rộ lên. Hình ảnh này tự nhiên làm hạ nhân của Trấn Quốc Công phủ đi cùng với kiệu hoa cùng nhau tới Túc Vương phủ vô cùng kinh dị, so với khi ở trong phủ Trấn Quốc Công đối với ai cũng nở nụ cười nhạt tao nhã đầy xa cách, nhưng khi đến đây tính tình tam thiếu gia lại đổi khác a.
"Ai, các ngươi đừng gấp như vậy, đừng thúc giục nha đầu kia, để nàng từ từ tới." Ôn Lương lên tiếng nói. Sợ thúc giục quá nhiều làm cho nóng nảy, nha đầu kia sẽ làm cái gì chọc người ta chê cười.
Lão quản gia Túc Vương phủ sau khi nghe xong, cực kì chính nghĩa mà nói: "Ôn đại nhân, lời này không thể nói như vậy, bỏ lỡ canh giờ sẽ không may mắn!"
Ôn Lương sờ sờ cái mũi, cười mà không nói.
Túc Vương mắt nhìn kiệu hoa dừng trước cửa phủ, rất nhiều bá tánh trong kinh thành đang vây xem ở xung quanh, tuy rằng nghĩ muốn náo nhiệt một chút, nhưng sợ uy của Túc Vương, cũng không dám đến quá gần mà vây xem. Ánh mắt Túc Vương dời về phía nam tử trẻ tuổi đang mặc một thân hồng bào, màu đỏ càng làm hắn thêm nổi bật, có vẻ ngọc thụ phong lâm, không khỏi nói: "Trấn Quốc Công đã lớn tuổi, về sau đừng cùng hắn cãi nhau nữa.
Oán hận có lớn đến đâu cũng có một ngày sẽ trôi đi."
Ôn Lương sửng sốt, sau đó cười cười, theo thói quen mà muốn dùng cây quạt gõ gõ xuống tay, thật mau phát hiện ra hôm nay là ngày hắn cưới thê tử, cây quạt này đương nhiên không mang theo bên người. Điều chỉnh lại sắc mặt, Ôn Lương cũng nghiêm túc nói: "Vương gia, đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng chỉ cần nhớ tới nhị ca ta tuổi còn trẻ như thế mà phải mất mạng, người nói ta làm như thế nào tha thứ cho ông ấy?"
Vừa nói, đầu hơi hơi nghiêng về phía Túc Vương, nhẹ giọng nói: "Ông ấy đem ta đuổi ra khỏi nhà, còn nói không nhận đứa con trai này, làm nương ta tức chết…… Vương gia, ngài nói, ta có còn là con của hắn hay sao?"
"Sao không phải? Nếu không phải, hắn sẽ vào cung cầu xin Hoàng thượng để ngươi làm hôn lễ ở Trấn Quốc Công phủ sao? Hắn đối với ngươi cũng là cực kì để bụng." Túc Vương nói tiếp.
"Ha ha, có lẽ là hắn không cam lòng thôi." Ôn Lương mặt vô cảm mà nói tiếp: "Hắn phản đối ta cưới nha đầu, cho dù thánh chỉ đã hạ, hắn vẫn cố chấp không chịu. Nha đầu đối với ta…… Ta không thể để nàng chịu ủy khuất."
Túc Vương ngẩn ra, hắn không nghĩ tới khoảng cách giữa Ôn Lương và lão Trấn Quốc Công xa như thế, vốn là phụ tử huyết mạch tương liên, lại vì một sai lầm, làm cho cha không giống cha, con không giống con.
Sau một lúc lâu, Túc Vương mới nói: "Hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, ngươi về sau phải đối xử tốt với tức phụ nhi của mình."
*Tức phụ nhi: nghĩa là vợ
Ôn Lương cười rộ lên, rõ ràng chỉ là tươi cười trong lúc vô tình lại có thêm một loại cảm giác nói không nên lời, vì tươi cười mà mị lực không rõ ràng trên mặt hắn càng lộ rõ. Hắn sửa sang lại quần áo, đối với nam nhân so với hắn chỉ lớn hơn tuổi lại so với phụ mẫu của hắn còn quan tâm hắn nhiều hơn vái chào một cái thật sâu, nhẹ giọng nói: "Đa tạ Vương gia thành toàn!"
Tây Viện Túc Vương phủ, nghe nói kiệu hoa đã tới đứng trước cửa phủ, mọi người trong phòng đều luống cuống tay chân một trận.
Hỉ nương ở bên ngoài chờ đợi lớn giọng nói: "Tân nương tử đã chuẩn bị xong chưa? Kiệu hoa đã đến rồi, cũng không thể làm lỡ giờ lành!"
Túc Vương Phi nắm chặt tay nữ nhi nhà mình, vội vàng chỉ huy loạn nha hoàn làm việc, sau đó tự mình cầm khăn che đầu đỏ rực thêu một đội uyên ương trùm lên đầu cho Như Thúy, có chút thương cảm mà vỗ vỗ bàn tay nàng đang giữ chặt tay mình.
Ôn Lương nhìn tân nương tử được hỉ nương đỡ ra, trên mặt đều lộ ra ý cười, hai tròng mắt hơi cong, phảng phất như toàn thân đang tỏa ra ánh nắng mặt trời, xua đi sự thê lương của mùa thu.
"Vương gia, Vương phi, Tử Tu đi trước một bước!" Ôn Lương hướng phu thê Túc Vương chắp tay nói: "Ta sẽ đối xử với nàng thật tốt!"
Túc Vương gật đầu, nhàn nhạt nói: "Đi đi, kẻo làm lỡ giờ lành."
Ôn Lương hơi hơi mỉm cười, sau đó xoay người lên ngựa, nhìn thoáng qua Túc Vương phủ sau đó liền quay đầu ngựa lại, ruổi ngựa rời đi.
Đứng ở cửa nhìn theo kiệu hoa rời đi Túc Vương đột nhiên nghiêng đầu mắt nhìn thê tử bên cạnh, phảng phất cảm giác được trong lòng nàng đang không tốt, duỗi tay vỗ vỗ bả vai nàng, không nói gì.
Túc Vương Phi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không có biểu tình gì của hắn, đột nhiên nhếch miệng cười, nói: "Hôm nay nhìn Ôn Tử Tu rất có tinh thần."
"Hắn luôn luôn như thế." Túc Vương ngắn gọn mà đáp.
Túc Vương Phi chớp mắt, nói: "Chúng ta cũng đi uống ly rượu mừng đi. Ách…… Vương gia, người nói xem lão Trấn Quốc Công hiện tại còn không thể tiếp thu mối hôn sự này sao?" Túc Vương Phi có chút chút lo lắng, nha đầu kia tuy rằng ngốc nghếch đến không chịu được, nhưng hiện tại cũng đã gả cho người ta, A Nan đương nhiên sẽ lo lắng nàng ấy bị người ta khi dễ.
Túc Vương khoanh tay, nhàn nhạt mà nói: "Thánh chỉ đã hạ, lão Trấn Quốc Công sẽ hiểu được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!