Chương 27: (Vô Đề)

Bên ngoài Trọng Hoa Cung, một nam tử mặc một thân triều phục đưa lưng về phía ánh mặt trời mà đứng, gió cuối mùa thu mát mẻ xuyên qua tay áo to rộng, mang đến thanh lãnh hàn ý, người nọ lại tựa như không có cảm giác gì, ánh mắt nhìn về hướng đại điện của Trọng Hoa Cung.

Xung quanh có cung nhân lui tới cẩn thận mà liếc mắt ngắm trộm một cái, khi nhìn thấy khuôn mặt tuyệt đẹp vô song của người nọ, bị vẻ đẹp đó làm cho nhịn không được mà lặng lẽ đỏ mặt, sau đó không ngoài ý muốn mà có rất nhiều tiếng kêu sợ hãi vang lên, thì ra là bởi vì nhìn quá nhập tâm mà không có chú ý đường đi nên không cẩn thận va vào người khác cùng nhau té ngã.

Vương công công từ trong điện đi ra nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi có chút hắc tuyến, nghĩ thầm đôi phu thê này thật đúng là tuyệt phối, tại sao đều có loại cảm giác mang đến tai họa nhỉ? Nghĩ đến vừa rồi ở trong đại điện, Ôn phu nhân nói dăm ba câu đã làm Thái Hậu tức giận đến nói không ra lời, lại nhìn Ôn đại nhân đang chờ đợi tiếp kiến, Vương công công đột nhiên cảm thấy Thái Hậu nương nương cùng bọn họ gây chuyện thật ra đang làm khó chính mình.

"Ôn đại nhân, Thái Hậu nương nương đang bận, nói ngài…… nói ngài……"

Thấy vẻ mặt Vương công công khó xử, Ôn Lương tự động nói tiếp: "Thái Hậu nương nương có phải nói ta ngày khác hãy đến đúng hay không?"

Vương công công lập tức cười nói: "Như đại nhân nói, Thái Hậu nương nương thật sự đang bận, nói đại nhân nếu không có chính sự gì thì không cần đi vào bái kiến lão nhân gia bà, ngài có lòng như vậy lão nhân gia bà cũng cao hứng vạn phần."

Tươi cười bên môi Ôn Lương vẫn như cũ chỉ thở dài nói: "Chỉ là ta có chút không yên tâm nên không thể không tới đây a. Hơn nữa Thái Hậu nương nương sai rồi, lần này ta tới không phải đi thăm lão nhân gia bà, mà là nghe nói phu nhân của ta bị triệu tiến cung, lấy tâm tính có chút đần độn của nàng sợ nàng nói ra lời gì không tốt làm Thái Hậu nương nương không vui, ta đây không phải là đến xem như thế nào sao?"

Cũng không phải là bị sao, một lần mở miệng chính là làm người nghẹn chết, làm Thái Hậu nương nương nghẹn khuất đến không chịu được, một câu đều nói không nên lời. Hơn nữa ngay cả Túc Vương Phi cũng tới, ai còn có thể khi dễ được nàng?

Tới lần thứ hai xin chỉ thị của Thái Hậu vẫn không được tiếp kiến, Ôn Lương cũng không giận, cảm tạ Vương công công, liền rời đi. Thấy hắn dễ dàng rời đi như vậy, Vương công công không biết như thế nào mà trong lòng có chút bất an, cái loại cảm giác da đầu tê dại này phảng phất như sắp có đại họa ập lên đầu. Nói là trở về, Ôn Tử Tu người này chính là quân sư tài trí của Đại Sở được hoàng đế trọng dụng, dễ dàng từ bỏ như vậy, lại làm người ta có cảm giác như hắn đang ấp ủ một âm mưu mới. 

Chỉ hy vọng cuối cùng đừng làm cho Thái Hậu nương nương chịu đựng không được, bằng không làm hạ nhân như bọn họ cũng thật buồn rầu a.

Trong đại điện, Thái Hậu thấy Vương công công không lại tiến vào bẩm báo, trong lòng rất vừa lòng Ôn Lương thức thời, nhưng mà khi đảo mắt nhìn đến hai người ngốc nghếch một đứng một ngồi trong đại điện, tức khắc cảm giác đau đầu lại xuất hiện.

Thấy Thái Hậu ôm đầu, Túc Vương Phi lập tức tri kỷ mà nói: "Mẫu hậu, thân thể ngài không thoải mái sao? Có muốn gọi thái y tới hay không?"

Thái Hậu mặt vô biểu tình mà dời tay đi, nhàn nhạt mà nhìn nàng, ở trong lòng nói: Chỉ cần các ngươi không chọc tức ai gia, ai gia một chút không khỏe cũng không có!

Như Thúy cô nương cũng khuyên nhủ: "Thái Hậu nương nương, ngài cũng không thể giấu bệnh sợ thầy a, có bệnh phải trị, nếu không tương lai hối hận đã không còn kịp nữa rồi. Tục ngữ nói rằng sức khỏe ngàn vàng khó mua, đến lúc đó ngài hối hận cũng không có người……"

"Câm miệng!" Thái Hậu không thể nhịn được nữa mà cả giận nói, hai mắt sắc bén mà trừng mắt nhìn các nàng, thật sự không biết như thế nào mà chuyện này lại diễn biến thành như vậy, chẳng qua bà chỉ muốn trị nữ nhân đã đoạt đi phò mã mà bà chọn cho Đại công chúa mà thôi, rõ ràng đang ở địa bàn của mình, nhưng nha đầu này sao lại khó chơi như vậy? Hiện nay nghe âm thanh của nàng liền có cảm giác phiền chán, khiến bà cơ hồ muốn đem nàng đuổi ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ.

Như Thúy cô nương chép chép miệng, tuy rằng có chút đáng tiếc, nhưng ở nơi này cần phải nhìn sắc mặt của người khác, như mong muốn của Thái Hậu mà câm miệng.

Hoàng Hậu âm thầm lắc đầu, Thái Hậu bị Túc Vương Phi hố thảm, hiện tại lại có thêm một người ngốc hố chết người giống như Túc Vương Phi, chẳng trách sẽ cảm thấy đau đầu. Nhìn thần sắc của Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử, bộ dáng cũng có chút nghẹn khuất, đặc biệt là khi đối mặt với tiểu quận chúa Túc Vương phủ, làm đường huynh đường tỷ bọn họ cũng có chút ngồi không được a.

"Hoàng tổ mẫu, dì Thúy làm sai chuyện gì sao?" Bánh bao nhỏ mở to đôi mắt đen như quả nho âm thanh non nớt hỏi.

Thái Hậu cong cong khóe môi, gật đầu với tiểu nha đầu, quả nhiên đối mặt với cháu gái lớn lên giống tiểu nhi tử so với hai nữ nhân đáng ghét kia khá hơn nhiều. Tuy rằng Túc Vương Phi tiến cung là ngoài dự liệu của bà, nhưng hôm nay Thái Hậu vẫn tính toán muốn cho nữ nhân nào đó ăn chút đau khổ.

"Làm sai cái gì?"

"Nàng hại Đại hoàng tỷ cùng Nhị hoàng huynh của con bị thương." Thái Hậu cười nói, cố ý hướng dẫn tiểu gia hỏa, "Uẩn Nhi nói xem, có nên trừng phạt nàng hay không?"

Bánh bao nhỏ trực tiếp nhìn về phía Đại công chúa và Nhị hoàng tử, hai người ở đó bị khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm, lập tức thẳng lưng lên, không dám tùy tiện. Cũng không phải bọn họ sợ hãi một hài tử ba tuổi, chỉ là gương mặt này rất giống Túc Vương thúc, làm cho bọn họ bị áp lực a. Trên thế giới này chọc ai đều được, nhưng mà không cần chọc tới Túc Vương thúc, bằng không đến cả Hoàng đế cũng không thể nào cứu được ngươi.

Hơn nữa khí chất của Túc Vương quá mức cường đại, mỗi lần đối mặt với hắn, bọn họ luôn có cảm giác hít thở không thông cơ thể suy yếu, hoàn toàn bị trấn áp.

Bánh bao nhỏ nhìn bọn họ trong chốc lát, lại lắc đầu nói: "Không phạt dì Thúy!" Nghĩ nghĩ, nỗ lực sắp xếp lại ngôn ngữ: "Dì Thúy rất ngoan, sẽ không hại người."

"…… Đại hoàng tỷ cùng Nhị hoàng huynh của con cũng rất ngoan!" Thái Hậu không vui mà nói.

Bánh bao nhỏ ngẩng đầu lên, tay nhỏ để ra sau lưng, học theo bộ dáng nghiêm túc ngày thường làm người đau tới tận trứng của cha nàng, nghiêm túc nói: "Không ngoan, cho nên mới bị thương! Trêm mặt, ở chân, thật không ngoan!" Bánh bao nhỏ phân biệt chỉ vào mặt Nhị hoàng tử và chân của Đại công chúa.

"……"

Thái Hậu rốt cuộc cũng giận dữ, nhìn Túc Vương Phi phát hỏa nói: "Ngươi lại dạy Uẩn Nhi cái gì? Uẩn Nhi tại sao lại có loại ý nghĩ sai lầm này? Nếu không dạy được hài tử của mình thì ngươi có thể đưa nàng vào cung cho ai gia chỉ dạy!"

Túc Vương Phi cũng không để ý tới lửa giận Thái Hậu, vô tội nói: "Mẫu hậu, Uẩn Nhi trước giờ đều do Vương gia dạy, con dâu không xen tay vào được." Nói xong lại thẹn thùng cười cười, ngượng ngùng nói: "Vương gia nói, đầu óc  thần thiếp không được thông minh, sẽ không dạy cho hài tử  được đạo lý gì lớn, cho nên chuyện giáo dục hài tử thần thiếp không cần để tâm, an tâm hầu hạ phụng dưỡng mẫu hậu cho tốt là được, con dâu cũng cảm thấy rất có lý."

Thái Hậu lại một lần nữa bị đứa con dâu vô sỉ này chọc tức đến nỗi nói không ra lời, đây không phải là đang khích lệ ngươi đâu? Hơn nữa, không phải nữ hài tử đều được mẫu thân dạy dỗ sao? Ngươi để một đại nam nhân như Vương gia tới dạy khuê nữ là có ý tứ gì? Chẳng lẽ về sau nữ công nấu ăn quản gia việc gì cũng để Vương gia tới dạy sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!