Trăng đã lên cao, Hoàng Hậu cùng Hoàng đế đang ở trong Phượng Nghi Cung, Đế Hậu đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đại nội tổng quản Lưu Lương Phủ đứng ở ngoài cửa điện, khom người cẩn thận bẩm báo nói: "Hoàng Thượng, vừa rồi thị vệ tới bẩm báo, Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử ở Chiêu An Cung bị thương."
Đế Hậu hai người đồng thời nhìn về phía cửa, thần sắc khẽ biến.
Hoàng Hậu nhíu mày, trực giác cho biết việc này không đơn giản là hai vị hoàng tử công chúa bị thương như vậy. Hơn nữa bây giờ là buổi tối, sau khi ở sinh thần của Thái Hậu, bọn họ chạy tới Chiêu An Cung bị quỷ ám trong lời đồn kia làm cái gì? Hơn nữa nếu chỉ là không cẩn thận mà bị thương, Lưu công công tất nhiên sẽ không chọn loại thời điểm này tới bẩm báo.
Sùng Đức hoàng đế cũng đồng dạng nhíu mày lại, cùng suy nghĩ của Hoàng Hậu không sai biệt lắm. Hơn nữa Hoàng đế so với bất cứ kẻ nào đều biết rõ con người của Lưu Lương Phủ, Lưu Lương Phủ đã đi theo hắn từ khi hắn còn là hoàng tử, có thể nói hắn là người rất giỏi suy đoán tâm tư của Hoàng đế, lúc này hắn lại mạo muội tới bẩm báo, phỏng chừng còn có nội tình gì.
"Tiến vào."
Nghe được âm thanh uy nghiêm của Hoàng đế, Lưu Lương Phủ khom thân thể tiến vào, khóe mắt lóe lên nhìn đến Hoàng đế đang mặc áo ngủ tơ lụa màu trắng ngồi ở mép giường, bên cạnh còn có Triệu Hoàng Hậu còn mặc chính phục nhưng tóc đã buông xuống.
Lưu Lương Phủ đem chuyện khi Ôn phu nhân trở về bị người khác mang đến Chiêu An Cung gặp người giả quỷ dọa sợ, còn có chuyện Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử ở Chiêu An Cung bị thương tất cả đều bẩm báo, không có tăng thêm bất luận cái gì, thật thà mà đem mọi chuyện kể ra.
Triệu Hoàng Hậu nghe được thì kinh ngạc, trong lòng cân nhắc chỗ lợi chỗ hại trong đó, chuyện này nhìn vào liền biết đây là mưu kế nhằm vào Ôn phu nhân, cũng không biết có bao nhiêu người cùng tham gia vào chuyện này. Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử là tự mình tự chịu, Đại hoàng tử đâu? Hắn ở chỗ này đảm đương nhân vật gì? Còn dư lại những đám hoàng tử công chúa khác, bọn họ hẳn là không có tham dự vào đi?
Hoàng Hậu có chút đau đầu, sợ nếu chuyện này không thể vãn hồi, không chỉ Hoàng Thượng trách tội nàng không lo thống trị quản giáo hoàng tử công chúa, Thái Hậu cũng sẽ bởi vì chuyện của Đại công chúa mà trách tội nàng.
Theo như lời Lưu công công kể, sắc mặt Sùng Đức hoàng đế lúc đầu còn bình tĩnh nháy mắt liền trở nên cao thâm khó đoán, tuy rằng ngồi ở chỗ đó không có động tác gì dư thừa, nhưng Lưu công công vẫn cảm giác được áp lực khi thiên tử tức giận, bây giờ đang đêm lạnh cuối mùa thu, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra.
Lưu công công so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, Ôn Lương được Hoàng đế sủng, không chỉ bởi vì hắn là đích tử của Trấn Quốc Công, cũng không phải là hắn ở trên chiến trường lập được công lớn, càng không phải vì hắn tài hoa dạt dào, mà là bởi vì quá cố Ôn Viễn Ôn Tử Tĩnh.
Ôn Viễn là huynh trưởng của Ôn Lương cùng là một mẹ đẻ ra, từng là thư đồng của hoàng tử khi Sùng Đức hoàng đế chưa lên ngôi, lại là bằng hữu tốt của Sùng Đức hoàng đế. Có điều vào mười mấy năm trước, Ôn Viễn lúc ấy bởi vì cứu thập bát hoàng tử là Túc Vương mà trở thành vật hi sinh của cung đấu, cũng trở thành tiếc nuối vĩnh viễn trong lòng Hoàng đế. Vì Ôn Viễn lâm chung trước, ngay lúc đó liền đem ấu đệ năm ấy mới bảy tuổi phó thác cho Sùng Đức hoàng đế khi đó vẫn còn là hoàng tử.
Đối với Ôn Lương này, Sùng Đức hoàng đế cũng coi hắn trở thành nhi tử của mình mà bồi dưỡng, tuy rằng không được như Túc Vương, nhưng ở trong lòng hoàng đế cũng chiếm cứ một vị trí rất quan trọng, bằng không cũng sẽ không làm lơ lão Trấn Quốc Công một khóc hai nháo mà làm theo tâm nguyện của Ôn Lương chỉ hôn cho hắn cùng với một nha hoàn.
Nhưng mà, loại chuyện này cũng không có nhiều người biết. Mà chuyện xảy ra tối nay, rõ ràng là mấy vị công chúa hoàng tử muốn thiết kế Ôn phu nhân. Nhưng các hoàng tử công chúa vẫn còn nhỏ tuổi, kế hoạch chuẩn bị không được chu toàn, càng không nghĩ đến mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy. Tuy rằng không biết các hoàng tử là vì xả giận giúp Đại công chúa hay vì nguyên nhân nào khác mà thiết kế nên vở kịch này, nhưng giờ lại chọc cho hoàng phụ của bọn họ không được thoải mái.
Trong lòng bọn họ không suy nghĩ kĩ, hôn sự này cũng do Hoàng đế tự mình ban hôn, bọn họ làm ra chuyện như thế, không phải đang đánh vào thể diện của hoàng đế hay sao?
Hơn nữa, Sùng Đức hoàng đế cũng là người cực kì bao che khuyết điểm cho người của mình, nếu thật sự vì thế mà Ôn Lương tiến cung tới nháo, đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt.
Qua một lát, Sùng Đức hoàng đế mới mở miệng nói: "Lưu Lương Phủ, ngươi lui ra đi."
Lưu Lương Phủ kêu lên một tiếng, sau đó khom người lui ra.
Đợi Lưu Lương Phủ rời đi, Triệu Hoàng Hậu cẩn thận quan sát thần sắc của hoàng đế, tuy rằng sắc mặt nhàn nhạt, nhưng từ một chút động tác nhỏ có thể nhìn ra tâm tình của hắn lúc này không tốt. Triệu Hoàng Hậu gả cho hắn cũng được mười mấy năm, tuy rằng nàng không biết Ôn Lương đối với hoàng đế mà nói là đại biểu cho cái gì, nhưng từ khi nàng vẫn còn là Thập hoàng tử phi liền biết Ôn Lương mỗi lần hồi kinh, chắc chắn sẽ qua vương phủ thăm Thập hoàng tử cùng Thập Bát hoàng tử, quan hệ của bọn họ so với người của Trấn Quốc công phủ còn thân cận hơn.
Trong lòng Triệu Hoàng Hậu thở dài, nếu Đại công chúa cùng Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử bọn họ đem việc này giấu kín đi thì còn tốt, nếu bọn họ tính toán làm tới, đến lúc đó……
"Hoàng Thượng, cần phải đi nghỉ ngơi?"
Sùng Đức hoàng đế nhàn nhạt mà đáp lời, khi được Hoàng Hậu hầu hạ gỡ vấn tóc trên đầu ra, đột nhiên nói: "Ngày mai nàng đi Trọng Hoa Cung, nếu mẫu hậu vì chuyện này mà tức giận chiêu Ôn phu nhân tiến cung, thì nàng giúp đỡ nàng một chút."
Triệu Hoàng Hậu không ngoài ý muốn biết Hoàng đế sẽ nói như thế, cười lên tiếng.
Ôn Lương cùng Như Thúy trở lại Ôn phủ, trăng đã lên tới đỉnh đầu.
Đơn giản rửa mặt qua, hai người liền lên giường nghỉ ngơi.
Ngọn đèn dầu đã tắt, ánh trăng mông lung cũng bị lớp màn giường dày cách trở ở bên ngoài, trong giường mắt chỉ nhìn thấy một mảnh tối đen như mực.
Sau khi lên giường, Như Thúy liền trực tiếp lăn đến ngực của Ôn Lương đang nằm ngủ phía bên ngoài, hai tay hai chân quấn lên người hắn, ma sát rồi lại cọ cọ, thật sự là muốn mệnh của nam nhân mà.
Ôn Lương không nghĩ đêm nay sẽ làm chuyện xấu gì với nàng, chỉ có thể dùng tay vỗ xuống mông nàng, âm sắc khàn khàn mà nói: "Nha đầu, đừng nháo, ngủ đi."
Như Thúy đem cằm để trên xương quai xanh của hắn, hỏi: "Ôn đại nhân, tâm tình của chàng còn không tốt sao?"
Trong bóng đêm, chỉ có hô hấp miên man, sau đó nàng cảm giác được có một đôi cánh tay dùng sức ôm chặt lấy nàng, sức lực cực kì lớn, giống như muốn làm gãy lưng nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!