Chương 22: (Vô Đề)

Ôn Lương thật sâu mà nhìn chăm chú vào hài tử choai choai trước mặt, mặt mày nhuận nhã, khí độ bất phàm, tuổi còn trẻ mà đã có phong thái của một quân tử. Hắn biết người trong hoàng thất chưa bao giờ đơn giản, mặc dù hiện tại đế vương nhân hậu anh minh, nhưng các hoàng tử theo thời gian mà trưởng thành, cũng có tâm tư của mình. Lại qua thêm mấy năm, đế vương tuổi già hoàng tử thành niên, không biết tình cảnh sẽ như thế nào.

Hắn chỉ hy vọng, đế vương hiện tại sẽ không ra đi như tiên đế. Đương nhiên, có lẽ có Túc Vương ở đây, đã từng mưa máu gió tanh như vậy có thể tránh được một chút.

Chính xác là nếu hài tử choai choai này ở hiện tại đã bắt đầu thiết kế trên người hắn, trong lòng hắn xác thật có loại tư vị khôn tả. Loại cảm giác này thật là rất không được, không được đến nỗi làm hắn nhớ tới đêm đó của mười mấy năm trước, nhị ca hắn  ở trong hoàng cung tráng lệ huy hoàng này vô tội mà chết đi, lúc đó hắn còn nhỏ tuổi chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể nhị ca dần dần lạnh băng trở nên cứng đờ khóc rống không ngừng.

Có lẽ, đúng như lời nhị ca nói, cái hoàng cung này không thích hợp với mình, hẳn có thể tránh xa được bao nhiêu thì tránh.

"Ôn tiên sinh, đệ tử nói như vậy có đúng không sao ngài không đáp?" Đại hoàng tử dò hỏi.

Ôn Lương thất thần chỉ trong nháy mắt, trên mặt mỉm cười thật hoàn mỹ mà che dấu hắn vừa rồi thất thần, nói: "Đại hoàng tử có ý tưởng như vậy là rất tốt, có đều đêm đã khuya rồi, cửa cung cũng sắp đóng lại rồi, Đại hoàng tử nếu còn có vấn đề gì có thể vào thời điểm ngày mai đi học hỏi thần."

Đại hoàng tử vẫy vẫy tay, nói: "Ôn tiên sinh yên tâm, nếu trì hoãn thêm canh giờ, Ôn tiên sinh có thể ở trong cung nghỉ ngơi. Phụ hoàng đã từng nói, tiên sinh là sư phụ của ta, cho phép tiên sinh ở Tuyên đình các nghỉ ngơi."

Ôn Lương chỉ cười cười, không tỏ ý kiến gì. Đế vương ban ân tuy tốt, nhưng nam nhân có nhà lại không trở về cũng không được thỏa đáng.

Đại hoàng tử thấy khuyên bảo hắn không được, chỉ có thể đem một tập giấy Tuyên Thành đầy chữ đưa cho hắn: "Đêm nay mạo muội gọi tiên sinh tới đây, ngoại trừ có vấn đề gấp không chờ nổi muốn hỏi tiên sinh, còn có sách luận này đệ tử đã hoàn thành, liền đưa cho tiên sinh xem kỹ."

Ôn Lương liếc mắt nhìn một cái, đây là một sách luận hắn bố trí cho các hoàng tử hoàn thành, Đại hoàng tử tài hoa không tệ, ở phương diện kinh sử sách luận rất có thiên phú, so với những hoàng tử khác còn giỏi hơn vài phần.

Ôn Lương không có xem, đem nó thu vào tay áo, sau đó nói với Đại hoàng tử: "Đại hoàng tử, sách luận này thần sẽ đem về xem kỹ, ngày mai đi học thần sẽ nhận xét trả lại cho người."

Đại hoàng tử lộ vẻ thất vọng, nhưng mà vẫn mỉm cười gật đầu.

Ôn Lương liếc mắt nhìn Đại hoàng tử một cái, rồi cáo từ rời đi.

Đại hoàng tử vẫn luôn khiêm nhã mỉm cười khi thấy Ôn Lương đã rời đi, chậm rãi thu lại vẻ mặt đó, ánh mắt thâm thúy mà nhìn chăm chú vào phương hướng Ôn Lương rời đi, mày hơi hơi nhăn lại.

"Đại hoàng tử." Tiểu thái giám tiến lên gọi một tiếng, thấy Đại hoàng tử liếc mắt nhìn lại, nhanh chóng nói: "Đại hoàng tử, mọi chuyện đã làm thỏa đáng."

Mặt mày Đại hoàng tử hơi hòa hoãn lại, nhàn nhạt cười một cái nói: "Đã biết, Dao công chúa cùng Nhị hoàng tử đã đi rồi?"

"Đúng vậy."

Sau khi nghe xong, Đại hoàng tử cười nhẹ nhàng, "Thật tốt, nói người phía dưới đừng làm lộ ra dấu vết, nếu bị bắt lại, hắn liền thắt cổ tự vẫn đi."

Mồ hôi lạnh trên người tiểu thái giám chảy ra, nhưng vẫn cung kính mà lên tiếng.

Ôn Lương cũng không có đi thẳng đến cửa phía Nam của hoàng cung, mà mang theo Thượng Khê nhanh như chớp đi theo dẫn dắt của một thái giám trung niên dồn dập hướng về một chỗ hẻo lánh của cung điện.

Thái giám trung niên này là quân cờ của hắn ở trong cung, đối với nơi hoàng cung giàu sang xa hoa này, hắn chưa từng có thiện cảm. Cho nên, khi vừa rời khỏi Tường An Điện của Đại hoàng tử, hắn liền biết nương tử nhà mình bị mang đến nơi nào nhờ thái giám trung niên này.

Vậy mà lại là Chiêu An Cung, đây chính là nơi có âm khí nặng nhất theo truyền thuyết ở trong cung, không biết bao nhiêu cung nhân đã chết oan ở đây, còn có cung nhân nói nơi này hàng năm đều có quỷ đến phá, khi vào ban đêm, phần lớn các cung nhân sẽ không đi vào nơi như thế này. Nha đầu nhà hắn bị mang tới nơi này, không phải nói rõ lên suy nghĩ muốn dọa nàng sao?

Lòng bàn tay hơi hơi đổ mồ hôi, Ôn Lương chỉ hy vọng tình huống không cần quá tốt, tuy rằng nha đầu kia bình thường may mắn đến mức không thể tưởng tượng được, nhưng ởtrên đời này cũng không thiếu nơi phức tạp xấu xa, khó lòng mà phòng bị hết thảy được, cho dù là may mắn đi nữa cũng sẽ chịu thiệt. Không phải hắn thấy mới lạ, hắn cưới nàng, là vì muốn cho nàng một danh phận, sau đó nàng và chính mình cùng nhau sinh hoạt, khiến cho ngày nào cũng không có chỗ cho lười nhác……

Ôn Lương suy nghĩ rất nhiều, một đường đều chạy thật nhanh, quên đi lời đồn đãi ở Chiêu An Cung có quỷ, càng làm lơ đi khung cảnh âm trầm khủng bố xung quanh, một đường tìm kiếm. Sau đó, nhìn thấy cảnh tượng cực kì khác trong tưởng tượng của mình, nhịn không được mà trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp.

Là hắn hoa mắt sao? Vì sao nha đầu nhà hắn lại thật bưu hãn mà dẫm chân lên trên một bóng người mặc đồ trắng, hơn nữa còn trấn an hai hoàng tử công chúa đang bị bị kinh hách ở một bên? Hiện thực này thật không thích hợp a!

Khi Ôn Lương còn vì chuyển biến trước mặt mà trợn mắt há hốc mồm, thái giám trung niên dẫn đường kia cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng sợ người của Chiêu An Cung chú ý tới hắn nên thật mau mà lặng yên rời đi.

"…… Các ngươi đừng sợ a, con quỷ này không đáng sợ. Nhìn đi, hắn run đến mức giống như bị động kinh vậy, căn bản không có năng lực nhảy dựng lên cắn chúng ta đâu." Như Thúy tận lực an ủi hai thiếu niên thiếu nữ bị dọa đến mức không nhìn ra được bộ dáng lúc trước.

Đại công chúa được người đỡ, tuy rằng vừa rồi chân bị thương rất đau, nhưng lúc này không thể tưởng tượng được càng nhiều hơn, tràn ngập kính nể đối với Như Thúy vừa rồi lớn mật đi đánh quỷ, nuốt nước miếng nhỏ giọng hỏi: "Hắn…… Ngươi vì sao lại đá hắn…… Phía dưới?" Đại công chúa có chút tò mò, chẳng lẽ còn có cái gì sao?

Nhị hoàng tử đồng dạng xanh mặt, nghe được lời nói tò mò của Đại công chúa, trong nháy mắt liền cảm thấy trứng đau cúc khẩn, Ôn phu nhân này so với trong tưởng tượng còn hung tàn đáng sợ hơn a. Mà khi Như Thúy trả lời càng làm cho thế giới quan của Nhị hoàng tử bị đả kích nghiêm trọng, tam quan gì đó đều vỡ nát.

"Con quỷ chúng ta vừa thấy chính là nam quỷ, đối phó với nam quỷ đương nhiên phải dùng chiêu liêu âm chân này…… A, đại công chúa người không hiểu cái gì gọi là liêu âm chân à? Không có việc gì, chỉ cần biết rằng đây là chiêu mà những nữ tử yếu đuối cần phải dùng tới. Người nhìn nam quỷ này đi, ban đêm không ngủ được chạy loạn lắc tới lắc lui dọa người, cho hắn một chút giáo huấn cũng không sao. Đại công chúa, người bị dọa tới như vậy, có muốn tới dẫm một cái hay không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!