Chương 15: (Vô Đề)

Dùng qua ngọ thiện xong, lại nghỉ tạm một lát, Ôn Lương mới dắt Như Thúy rời đi, cũng coi như là kết thúc lần về thăm nhà này.

Khi ăn cơm trưa, bởi vì Ôn Lương đã lập gia đình, Túc Vương phá lệ cùng hắn uống mấy chén rượu, tuy rằng chưa say nhưng cũng có rượu trong người, làm cho khuôn mặt tuấn tú trở nên hồng nhạt, thẳng đến khi lên xe ngựa, mọi người vẫn còn si si ngốc ngốc mà nhìn, không hết tai họa.

"Thượng Khê, hồi thái sư phủ......"

Âm thanh lười biếng từ trong xe ngựa truyền đến, âm thanh kia chây lười ôn nhu mà từ tính, làm cho đám thị nữ đi theo nhịn không được đỏ mặt. Chỉ có gã sai vặt đánh xe kia mặt vô biểu tình mà lên tiếng, kéo dây cương.

Trong xe ngựa, Như Thúy đang chiếu cố tân hôn phu quân đang gối đầu lên đùi nàng, người nào đó vẻ mặt có men say, một bàn tay gắt gao mà nắm lấy tay phải của nàng, khiến cho nàng chỉ có thể khó khăn mà dùng tay trái lấy khăn lau mồ hôi trên mặt hắn.

"Ôn đại nhân, uống rượu hại thân, về sau ít đi uống lại đi." Như Thúy khuyên nhủ, Ôn Lương rất mê rượu ngon, thói quen xấu này cũng làm Túc Vương đau đầu, nếu thấy mặt hắn tuyệt đối sẽ ra mệnh lệnh nghiêm cấm hắn chạm vào rượu. Có lẽ là hôm nay thấy hắn đã thành thân, Túc Vương cũng phóng khoáng một chút, cùng hắn uống vài ly

-- uống vài ly chính là Túc Vương, người nào đó lại là một ly lại một ly mà uống.

Nhưng mà, may mắn lần này hắn không có uống say đến phát điên mà chạy lên nóc nhà

-- đây là chuyện may mắn duy nhất mà Như Thúy nghĩ tới.

"Không có việc gì, thân thể của ta rất tốt!" Ôn Lương phản bác nói, rượu là thứ hắn yêu thích nhất, không thể dễ dàng bỏ được.

Như Thúy chớp mắt, nói: "Vương gia thường nói uống rượu hỏng việc, uống ít lại cũng rất tốt." lỗ tai Ôn Lương giật giật, sau đó đem mặt vùi vào bụng của nàng, âm thanh rầu rĩ truyền đến: "Nha đầu nàng hiện tại là phu nhân của ta, hẳn là phải nghe ta nói......"

"Ta thật đang nghe Ôn đại nhân chàng nói a!" Như Thúy kêu oan.

Ôn Lương lại dùng cặp mắt đào hoa câu hồn người kia liếc xéo nàng từ trên xuống dưới, lười biếng mà nói: "Vừa rồi ở Túc Vương phủ, là ai bởi vì Vương gia nói một câu không ra thể thống gì liền đem ta túm đi? Nàng hiện tại là phu nhân của ta, mọi chuyện nên lấy ta làm trọng, đối với ta trung thành và tận tâm mới đúng......"

Nghe hắn khó có được mà lải nhải nói, Như Thúy biết hắn thật là có chút say, sờ sờ lỗ tai nóng nóng của hắn, cười nói: "Cái kia thật sự là không ra thể thống gì không đúng sao...... A, không phải, là Ôn đại nhân có nhã hứng. Ôn đại nhân, lần sau cho dù có nhã hứng đi nữa, cũng đừng có bò lên trên nóc nhà mà hát nha, gió ở trong kinh rất lớn, tóc bị thổi trúng bay ở không trung, thoạt nhìn tựa như quần ma đang nhảy loạn vậy."

"......"

Ôn Lương nghẹn một hơi, tức quá liền không để ý tới nàng.

Tới Thái sư phủ, quản gia trong Thái sư phủ đã mang theo gia đinh chờ sẵn ở cửa phủ nghênh đón.

Trong xe ngựa, Ôn Lương thoáng sửa sang lại quần áo của chính mình, thần sắc tự nhiên đi xuống xe ngựa, một chút cũng nhìn không ra hắn đang say.

"Cung nghênh lão gia và phu nhân hồi phủ." Quản gia mang theo các tùy tùng liên quan lại đây thỉnh an.

Ôn Lương tươi cười ấm áp, nói: "Phu nhân, đây là Minh thúc quản gia của phủ."

Nghe hắn đặc biệt giới thiệu, Như Thúy liền biết quản gia này là người Ôn Lương tín nhiệm, nên cũng không kéo dài, cười kêu một tiếng "Minh thúc". Minh thúc vội chắp tay nói không dám nhận, lại vụng trộm mà đánh giá Như Thúy, tuy rằng bộ dáng không quá xuất sắc, phẩm chất tính cách năng lực gì đó cũng còn chờ quan sát, nhưng tươi cười vui vẻ như vậy rất dễ khiến người khác cũng vui lây, còn nữa trong những năm gần đây nàng là nữ tử mà thiếu gia nhà mình rốt cuộc cũng nguyện ý cưới, thế nào cũng phải cẩn thận hầu hạ. Chỉ là, xuất thân của chủ mẫu...... Chỉ sợ bên kia sau này sẽ đến náo loạn.

Vào phủ xong, Ôn Lương cùng Như Thúy ngồi vào chính sảnh, cho hạ nhân trong phủ vào tiếp kiến, làm cho bọn hạ nhân trong phủ nhận thức tân chủ mẫu, sau đó dạy bảo một chút, phát bao lì xì rồi cho bọn họ rời đi.

"Hôm nay mệt mỏi rồi, trước đi nghỉ tạm đi." Ôn Lương ôn nhu nói.

Như Thúy cũng không cảm thấy mệt, nhìn thấy các nha hoàn bà tử hầu hạ một bên biểu tình đều khác thường, liền cười đồng ý, mang theo Thanh Y và Lam Y cùng nhau về thượng phòng nghỉ ngơi.

Trong Trấn Quốc Công phủ, đám người Ngọc Sanh ở lại xuất phát sau Ôn Lương, cũng tay chân nhanh nhẹn mà thu thập đồ đạc, chuẩn bị qua Thái sư phủ đi hầu hạ chủ tử.

"Ngọc Sanh tỷ, tam thiếu gia cùng tam Thiếu phu nhân hôm nay thật sự không trở lại sao?" Ngọc Dung nhát gan có chút sợ hãi hỏi.

Ngọc Sanh sau khi nghe xong, động tác trên tay chậm rất nhiều, sắc mặt lắng đọng lại, mím môi nói: "Nếu tam thiếu gia đã phân phó, hẳn là như thế." Nói xong, mày nhíu lại, "Chỉ sợ lão gia bên kia khi nghe nói lại sẽ tức giận......"

Thấy mặt mày Ngọc Sanh ngầm trâm có ý lo lắng, trong lòng Ngọc Chi Ngọc Dung cũng lo lắng. Các nàng đều là người hầu trong Trấn Quốc Công phủ, đương nhiên cũng biết được quan hệ của tam thiếu gia cùng lão Trấn Quốc Công như nước với lửa, tuy rằng gần mấy năm qua hai cha con gặp mặt đã không còn náo loạn ầm ĩ nữa, chính là cái kiểu đối với nhau khách sáo như người lạ lại làm người ta càng hoảng sợ hơn.

Mà Ôn Lương hôm nay lại làm như vậy, cho dù lão gia tử không tức giận đến hộc máu, phỏng chừng quan hệ của hai cha con sẽ càng thêm chuyển biến xấu, không chừng sau này tước vị Trấn Quốc Công phủ thật sự rơi vào tay của người khác.

Ba nha hoàn này từ nhỏ đã theo hầu hạ bên người mẫu thân của Ôn Lương, bà là một người rất nhân hậu, sau khi Trấn Quốc Công phu nhân qua đời, các nàng liền được phân đến Tử Tu Hoa Viện hầu hạ, tuy rằng tam thiếu gia hàng năm không có ở nhà, nhưng cũng không có người dám bắt nạt các nàng. Cho nên các nàng cũng rất hy vọng Ôn Lương trở về kế thừa Trấn Quốc Công phủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!