Trên thực tế, đích tử Võ Xuyên Hầu vì ái thiếp nên tới chặn bọn họ, mà Ôn Ngạn Bình cũng đã sớm xách kiếm đứng chặn hắn.
Ngày hôm qua một không để ý một cái, tiểu đệ đệ và tiểu muội muội không biết đã chạy đi chơi chỗ nào, khiến nàng vô cùng lo lắng, nhanh chóng dẫn theo Trường Trường cùng đi tìm, đương nhiên, rất nhanh đệ đệ muội muội giống hai con khỉ con dính đầy bùn đã trở lại, nhưng hốc mắt đệ đệ lại hồng hồng —— mông ngã đau quá, đây là phản ứng sinh lý —— vẻ mặt muội muội lã chã chực khóc, khiến nàng sợ hãi, cho rằng bọn họ gặp phải chuyện gì không hay.
Nhìn thấy nàng, Quý Quý bổ nhào vào lòng ngực nàng, mềm mại khóc nức nở nói: "Đại ca, Quý Quý đánh nhau, tiểu ca ca bị khi dễ……"
Ôn Ngạn Bình tức khắc đau lòng không thôi, cũng mặc kệ muội muội xưa nay ngoan ngoãn sao lại đánh nhau, lông mày nhướng lên, hung tàn nói, "Ai dám khi dễ Quý Quý và A Tuyết nhà chúng ta? Nói ra, đại ca đánh hắn cho muội."
A Tuyết cũng nhào tới, dẩu mông nói: "Đại ca, mông A Tuyết đau, vị đại thẩm trét hộp trang điểm kia quá xấu, muốn đánh A Tuyết, còn cưỡng ép A Tuyết quỳ xuống……"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời này, còn không phải đốt thùng hỏa dược sao, ngay cả Trường Trường vốn định trách cứ đệ đệ muội muội không ngoan chạy loạn khắp nơi cũng chau mày lại, khuôn mặt nhỏ càng thêm nghiêm túc, đi tới sờ sờ mông nhỏ chu lên của đệ đệ, vỗ lên, thấy nhóc đau đến mức nhanh chóng lui cái mông đang dẫu lên thật cao về, mềm giọng nói: "Ngoan, không đau, trở về ca ca bôi thuốc cho đệ."
A Tuyết nghe Trường Trường nói lời này, liền biết nhị ca nghiêm khắc đã mềm lòng không quở trách mình, vội vàng đáng thương hề hề lên tiếng, vươn tay ôm tiểu shota cao bằng mình, mềm mại nói: "Nhị ca tốt nhất, bây giờ A Tuyết rất đau……"
Trường Trường ôm lấy đệ đệ an ủi, Ôn Ngạn Bình cũng đi tới sờ sờ mông nhỏ bị thương, trong lòng tức giận ngập trời, quyết định tuyệt đối không để yên việc này! Nếu để nàng biết được ai dám khi dễ đệ đệ muội muội của nàng, tuyệt đối không bỏ qua cho bọn họ!
Sau khi trở về, đám bé gấu căn cứ vào suy tính của mình đương nhiên sẽ không cáo trạng với gia trưởng, có điều A Tuyết bị ngã một cái, không chỉ có mông bị ngã tím xanh, trên tay nhỏ chân nhỏ cũng có rất nhiều vết máu bầm, làm sao có thể giấu được bọn nha hoàn hầu hạ, đương nhiên là bẩm báo việc này với Như Thúy cô nương, Như Thúy cô nương vội vàng thăm, kinh hãi nhìn thấy những vết tím tím xanh xanh chói mắt trên da thịt trắng nõn của con trai nhỏ, tức khắc vô cùng đau lòng, đồng thời cũng hỏi rõ ràng chuyện xảy ra, nhưng đám bé gấu đã được Ôn Ngạn Bình dặn dò qua, không nói với nàng nữ nhân khóc lóc chạy đi kia là ái thiếp của đích tử Võ Xuyên Hầu, khiến Như Thúy cho rằng chỉ là va chạm với quý nhân xung quanh.
"Nương, người đừng lo lắng, việc này cứ giao cho con xử lý." Vẻ mặt Ôn Ngạn Bình thề son sắt, bảo đảm bản thân có thể làm tốt.
Thấy nàng bộ dáng tiểu cẩu cầu ăn của nàng, Như Thúy cô nương liền nuốt lời vốn muốn nói trở vào, cảm thấy nàng cũng trưởng thành, có suy tính của mình, liền đồng ý, quay đầu liền đem việc này trộm nói cho Ôn Lương. Dù muốn rèn luyện tiểu cô nương, nhưng vì phòng ngừa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng phải làm chuẩn bị thật tốt trước không phải sao.
Xác thật Ôn Ngạn Bình có suy tính của mình, nữ nhân dám đánh đệ đệ nàng bắt đệ đệ quỳ xuống nhất định không phải người tốt lành gì, nàng bỏ qua mới là có quỷ đó. Mà loại này nữ nhân còn là tiểu thiếp, một tiểu thiếp mà thôi lại còn dám kiêu ngạo như thế, nhất định là có người bày mưu đặt kế, Ôn Ngạn Bình đã nhìn chằm chằm nam nhân sau lưng tiểu thiếp kiêu ngạo kia!
Đối với nữ nhân, Ôn Ngạn Bình trời sinh có một loại thương tiếc chi ý, có thể tránh được không gây khó xử liền tận lực tránh đi, nhưng đối nam nhân thì không có, hung tàn đến không thể hung tàn hơn.
Vì thế cùng ngày Ôn Ngạn Bình liền gọi Tiểu Lộ Tử tới, dặn dò như thế này thế kia.
Ngày hôm sau, di chứng sau khi bị ngã A Tuyết rốt cuộc cũng xuất hiện, toàn bộ thân thể nhỏ đều xanh xanh tím tím, thoạt nhìn rất là khủng bố. Ngày hôm qua cú ngã kia, xác thật ngã rất tàn nhẫn, bằng không A Tuyết cũng sẽ không đau đến mức muốn rớt nước mắt, đối phương cũng sẽ không tức giận đến mức hoàn toàn không màng thân phận mà gây khó dễ một đứa nhỏ. Dáng vẻ này của A Tuyết trong mắt mấy đứa nhỏ, cảm thấy thật là đáng thương, thậm chí tiểu Quý Quý còn khóc lên.
Ôn Ngạn Bình thấy thế, vội vàng kéo Quý Quý qua, giáo dục lại bé lần nữa: "Quý Quý à, muội xem, có phải A Tuyết rất đáng thương hay không?" Thấy tiểu gia hỏa rưng rưng nước mắt gật đầu, Ôn Ngạn Bình âm hiểm cười một cái trong lòng, lại nói: "Cho nên nha, tiểu thiếp được sủng hư là đáng ghét nhất, hơn nữa khiến các nàng ta trở nên đáng ghét như vậy, là do nam nhân gây ra đó. Sau này muội tuyệt đối không thể gả cho nam nhân có tieur thiếp nha, nếu hắn dám nạp thiếp, Quý Quý liền trực tiếp làm hắn đoạn tử tuyệt tôn, biết chưa?"
"……"
Trường Trường nghe mà hỏng mất, kêu lên: "Đại ca, không thể dạy muội muội như vậy được!" Sau đó xoay vòng, lại nói: "Sau này nếu muội phu dám có lỗi với muội muội, nhiều nhất nhiều nhất…… Mỗi ngày ba bữa đánh hắn một trận là được rồi."
"……"
Rốt cuộc là cách làm nào ác độc hơn? Hơn nữa Trường Trường, không phải đệ luôn đọc sách thánh hiền sao? Sao cũng ra chủ ý tệ như vậy hả?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Được rồi, mặc kệ đám bé gấu này giáo dục muội muội quá mức mềm mại ngoan ngoãn như thế nào, hôm nay bọn nhỏ đều bị bắt ở nhà không cho chạy loạn, đợi đến lúc mặt trời sắp xuống núi, Ôn Ngạn Bình đặc biệt thay một thân y phục tương đối mộc mạc, vụng trộm ôm tiểu muội muội cùng nhau trèo tường ra ngoài.
Thời gian là chạng vạng, địa điểm là rừng cây ngày hôm qua, nhân vật là hai đám người.
Đích tử của Võ Xuyên Hầu là một nam nhân có diện mạo rất anh tuấn, gen của bậc cha chú không tồi, liên hôn đều là mạnh mẽ liên hợp, rất khó sinh ra hậu nhân dưa vẹo táo nứt. Đương nhiên, đây chỉ là bề ngoài, trên thực tế nếu có dung mạo tốt mà không có khí chất tốt phối hợp, cũng là uổng phí. Ít nhất ở trong mắt Ôn Ngạn Bình, đích tử Võ Xuyên Hầu này nhìn ngang nhìn dọc đều khiến nàng không thoải mái, ánh mắt mơ hồ, quầng thâm mắt cũng rất nghiêm trọng, màu da cũng trắng bệch, một thân lăng la tơ lụa cũng không nâng lên được ra hình tượng quý công tử nhẹ nhàng.
Ánh mắt Ôn Ngạn Bình lộ ý cười, rất tốt, Tiểu Lộ Tử tình báo không tệ, đích tử Võ Xuyên Hầu quả nhiên vì ái thiếp của hắn mà chạy tới xuất đầu, nàng đang chờ hắn đây.
Tất nhiên, ở trong mắt đích tử Võ Xuyên Hầu, Ôn Ngạn Bình cũng là mặt hàng bình phàm khiến hắn đau mắt, nhưng ngược lại tiểu nữ hài nhi ngọc tuyết đáng yêu trốn phía sau thiếu niên kia, dáng vẻ nhút nhát sợ sệt nhìn người khác, cho dù là đại nam nhân hung ác cũng nhịn không được muốn bày ra dáng vẻ ôn hòa tránh dọa sợ bé. Đã có thể thấy được, sau khi bé lớn lên sẽ là tuyệt sắc giai nhân như thế nào, ở loại nông thôn địa phương thế này, vậy có thể dưỡng ra một tiểu nữ hài xinh đẹp như vậy, thật là tổ tông phù hộ.
Hơn nữa Võ Xuyên Hầu thấy, hai gia hỏa này dám chạy tới đây, gan cũng đủ lớn. Xem ra ái thiếp của hắn nói không sai, dã hài tử ở nông thôn này đã hung tàn đến mức không để thân phận quý nhân của bọn họ vào mắt, cần phải giáo huấn một trận mới được.
Vốn loại chuyện này không cần hắn tự mình ra mặt, nhưng tiểu thiếp này hắn mới vừa nạp vào năm trước, nàng ta cũng có chút thủ đoạn, mê hoặc đích tử Võ Xuyên Hầu đến đầu óc choáng váng, cho dù là chính thê cũng ném qua một bên, dẫn theo một mình nàng ta đến biệt trang nghỉ phép. Cũng bởi vì được hắn thịnh sủng, sủng một nữ nhân nhà nghèo thành tự coi mình là trời, ở trong phủ đích tử Võ Xuyên Hầu kiêu ngạo không chút cố kỵ, lúc này bị hài tử ở nông thôn va chạm khiến nàng ta mất hết mặt mũi, sao có thể nuốt trôi cục tức này, buổi tối trở về khóc lóc náo loạn, liền khiến đích tử Võ Xuyên Hầu đầu nóng lên, quyết định tự mình dẫn người tới đây báo thù cho ái thiếp.
"Nhìn cái gì? Nhìn nữa liền móc mắt ngươi!" Ôn ngạn hung ác nói, cực kỳ chán ghét ánh mắt hắn không đứng đắn nhìn về phía muội muội của mình, đơn giản mà nói, chính là ý dâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!