Chuyện xảy ra trong hôn lễ của Đại hoàng tử không lớn cũng không nhỏ, mặc dù người có tâm tư sâu có thể làm đề tài để bàn luận, nhưng vì lúc ấy Đại hoàng tử uống say, thần sắc cũng hơi dữ tợn, ở trong mắt người ngoài, cảm thấy Đại hoàng tử đang tỏ ra vô cùng chán ghét Ôn Ngạn Bình, căn bản sẽ không có ai phát hiện ra sự thật như Thái Tử Phi.
Đương nhiên Ôn Lương đã nhanh chóng biết được chuyện xảy ra xung đột trước tân phòng, không khỏi nhìn tiểu cô nương thật lâu, nhìn đến mức tiểu cô nương sinh ra buồn bực, mới mỉm cười nói: "Có phải Ngạn Bình rất chán ghét kinh thành không?"
Lúc này bọn họ đang ngồi trên xe ngựa hồi phủ, nghe được lời Ôn Lương nói, Ôn Ngạn Bình nghĩ nghĩ, nói: "Cũng không phải chán ghét, ở đây có cha nương có các đệ đệ muội muội, trái lại con còn rất thích. Nhưng mà…… Cả đời đều như thế, trong lòng không quá thích."
Một đời rất dài, Ôn Ngạn Bình không muốn cả đời chỉ có thể quanh quanh quẩn quẩn nơi kinh thành nhỏ bé này, không muốn giống các tiểu thư khuê các chân chính khác, đại môn không ra nhị môn không bước, thậm chí không muốn giao phó cả đời cho nam nhân, để một nam nhân làm chủ cuộc sống lẫn cảm xúc của mình. Ôn Ngạn Bình tôn sùng vũ lực, tôn trọng sức mạnh, bởi vì quá hiểu rõ nỗi lòng nữ tử trên thế gian này, cho nên biết tất cả mọi việc đều phải dựa vào bản thân.
Nhưng có tâm gương là Như Thúy và Ôn Lương, nàng biết mình không thể quơ đũa cả nắm, không thể quá cực đoan, trên đời này này vẫn có nam nhân tốt. Dựa vào một nam nhân nào đó không phải không được, nhưng nếu gửi gắm sai người thì sao? Khi đó làm sao bây giờ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ năm nàng sáu tuổi, cuộc sống của nàng đã hoàn toàn bị đảo lộn, đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng học được rất nhiều điều, cũng biết thế giới này to lớn như nào, bản thân tuổi còn nhỏ, chỉ mới nhìn được một góc của thế giới này. Bởi vì biết bản thân nhỏ bé, đã biết cảm giác bất lực thống khổ, trong lòng đã dần từ bỏ những ánh mắt ràng buộc thân phận nữ nhi.
Dựa vào cái gì mà cả đời nữ nhân phải bị nhốt ở một nơi rất nhỏ trong hậu viện giúp chồng dạy con, trở nên lệ thuộc vào nam nhân? Dựa vào cái gì mà nữ nhân phải chịu quá nhiều trói buộc, bị danh vọng trên thế gian này kiềm lại? Nàng muốn nhận thức thế giới này thật tốt, dùng mỗi bước chân của bản thân để đo đạc thế giới, xem hết những cảnh đẹp khiến người khác chấn động, nghe những cái câu chuyện xưa làm người ta cảm động, tiên y nộ mã, khoái ý giang hồ.
Trải qua một đời như vậy, không còn gì tiếc nuối.
Đương nhiên, những suy nghĩ này quá mức kinh hãi thế tục, nàng chỉ có thể trộm nghĩ trong lòng. Tuy nàng biết nếu mình nói ra, Ôn Lương và Như Thúy sẽ hiểu được, nhưng không có nghĩa là họ cho phép nàng làm như vậy, cho phép nàng cả đời cô độc, tuổi già không nơi nương tựa. Thế nên khi nàng tỏ ý muốn rời khỏi kinh thành, lập tức bị Như Thúy dùng chiêu ôn nhu giữ lại, không dám nhắc tới nữa.
Ôn Lương tất nhiên là biết suy nghĩ của nàng, thấy trong lời nói nàng cực kì thận trọng, hơi mỉm cười, nói: "Mùa hè năm nay có thể sẽ rất nóng."
Nghe vậy, mọi người trong xe ngựa đều nhìn hắn, trong mắt lộ ra nghi ngờ, không biết đề tài sao lại chuyển qua chuyện mùa hè có nóng hay không. Mùa hè hằng năm ở kinh thành giống như ở trong cái lồng hấp, cực độ nóng bức, có lẽ năm nay cũng không có gì thay đổi. Nhưng mà nghĩ lại người thông minh đôi khi nói chuyện sẽ thích vòng vo, mọi người cũng không dám kinh thường.
"Đến lúc đó, nhà chúng ta cùng nhau đến biệt trang ở nông thôn tránh nóng đi."
Ôn Ngạn Bình mở to hai mắt nhìn, bất giác vừa mừng vừa sợ, còn chưa tỏ vẻ bản thân rất cao hứng, A Tuyết đã hoan hô kêu lên, trực tiếp nhảy vào lòng Ôn Lương ôm lấy hắn, chu cái miệng nhỏ bôi nước miếng lên mặt hắn, ngọt như mật kêu lên: "Cha tốt nhất, người là phụ thân tốt nhất trên đời, A Tuyết rất yêu người, so với nương còn yêu người hơn, yêu yêu ~~~"
Ôn Lương bị tiểu vua ninh nọt này làm cho dở khóc dở cười, vỗ vỗ cái mông nhỏ mềm mại của nhóc, đem tiểu gia hỏa dính như keo da trâu này kéo ra. Cho dù là con trai, cũng không được thân mật đến mức này, mặt hắn đầy nước miếng, thật là mất hình tượng.
Mà lúc này, đến phiên con gái nhỏ Quý Quý nhào vào lòng hắn, ôm hắn rồi hôn hôn lên mặt hắn, mềm mại nói: "Quý Quý thích phụ thân nhất ~~" Tâm can Ôn Lương bị con gái nhỏ làm cho mềm thành một đoàn, lại thấy con trai lớn thường ngày luôn nghiêm túc như ông cụ non cũng lại gần chạm nhẹ vào mặt hắn một cái, lập tức ngồi về chỗ cũ, đỏ mặt nghiêm túc nói: "Chủ ý này của cha rất hay, con cho rằng có thể thực hiện được ~"
"……"
Ôn Ngạn Bình và Như Thúy nhìn nam tử bị ba bánh bao nhỏ huyên náo đến đỏ mặt luống cuống tay chân, nhịn không được cười rộ lên. Rõ ràng là một nam nhân biết ăn nói lại thích bỡn cợt trêu chọc người khác, nhưng khi đối mặt với thê tử ngốc nghếch và các bé gấu nhiệt tình tấn công, không hiểu sao lại không chịu nổi, mỗi lần náo loạn mặt đều đỏ bừng, cái này cũng trở thành nguyên nhân mấy đứa nhỏ thích quấn lấy hắn.
Loại biến hóa hai mặt kiểu này, khiến Như Thúy cô nương mỗi lần nhìn thấy đều muốn ngừng mà không ngừng được.
Mà Ôn Lương cũng bị mấy bé gấu nhà mình làm cho tâm mềm thành một mảnh, vô cùng ấm áp, cảm thấy bản thân nhất thời đột nhiên nảy lòng tham, là cực kỳ chính xác.
Trở lại Ôn phủ, các bé gấu bị đuổi về phòng của mình nghỉ ngơi, sau khi Như Thúy cô nương tắm rửa sạch sẽ, trực tiếp nhào lên giường, cuốn lấy Ôn đại nhân đang nằm trên giường chợp mắt suy nghĩ.
Nàng vươn hai cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ hắn, ngọt ngấy nói: "Ôn đại nhân, sao hôm nay đột nhiên chàng lại quyết định mùa hè này đi thôn trang tránh nóng vậy? Chàng đi qua đi lại không mệt sao?" Giọng điệu buồn nôn này giống A Tuyết như đúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Lương vốn đặt tay dưới đầu, một chân dài co lại gác trên chăn, một chân bắt chéo lên chân kia đung đưa qua lại, ung dung tự đắc, thoạt nhìn thật không có chút hình tượng, quả thật nhìn rất giống tên lưu manh vểnh chân bắt chéo, mà cố tình gương mặt hắn diễm lệ không chút tỳ vết như hoa như ngọc, cảm giác trái ngược này làm Như Thúy cô nương cười không ngớt, cũng làm nàng nhịn không được muốn bổ nhào lên người hắn chà đạp.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, khiến Ôn Lương không thể nằm yên được nữa, một bàn tay đặt lên eo nàng, ôm trọn nàng vào lòng.
Ôn Lương cúi đầu hôn lên trán nàng, nói: "Không phải mùa hè quá nóng sao?"
"Ôn đại nhân!" Như Thúy cô nương kêu một tiếng, ngậm lấy vành tai như ngọc của hắn, vừa mút vừa cắn, hàm hồ nói: "Mùa hè năm nào không nóng vậy chứ, cũng không thấy chàng đề nghị như vậy bao giờ. Chàng đột nhiên đưa ra quyết định này, không phải là vì Ngạn Bình chứ? Hình như cũng không đúng……" Nhăn mày suy nghĩ một lát, thật sự nghĩ không ra lý do khác, Như Thúy cô nương quyết định không ngược đãi não mình nữa.
Có một trượng phu cực kì thông minh, nàng đã sớm quyết định sẽ thoải mái, mấy chuyện giở âm mưu quỷ kế này cứ giao cho hắn, nàng chỉ cần làm tốt chuyện của bản thân là được, những chuyện khác không cần xoắn xuýt nhiều, như vậy mới có thể trẻ được lâu hơn, nếu không sinh tóc bạc sớm, khiến bản thân trông càng già đi, chẳng phải sẽ càng không xứng đôi với hắn sao? Hai người cùng nhau ra cửa, người ngoài sẽ nói là lão mẫu thân dẫn theo con trai, nàng thật may mắn.
Ôn Lương nghĩ nghĩ, mới nói: "Đương nhiên là vì Ngạn Bình, mấy chuyện gần đây gần như khiến nó chịu phải đả kích, để nó đi thả lỏng tâm tình cũng tốt, thôn trang không có nhiều gò bó như thế." Tất nhiên cũng sẽ không gặp phải Đại hoàng tử. Ôn Lương hơi rũ lông mi che lại ánh mắt lạnh lẽo, mặc kệ Đại hoàng tử có tâm tư gì, Ôn Ngạn Bình cũng không phải người hắn có thể động.
Như Thúy cô nương nhanh chóng tiếp nhận cách nói này, xòe ngón tay tính thời gian, nói: "Nếu không, chúng ta đến biệt trang vào tháng năm tới đi. Nhà chúng ta rời kinh đến biệt trang gần nhất là ở thôn Hoa Khê, nhưng có bất lợi là nó quá gần hoàng trang, có muốn chọn chỗ nào xa hơn chút không? Nhưng nếu như vậy, có phải chàng sẽ không thể cùng đến biệt trang với chúng ta hay không?" Mặc dù muốn tốt cho nữ nhi, nhưng nàng không muốn tách ra với Ôn đại nhân, mỗi ngày Ôn Lương đều phải tiến cung, bằng không đã có thể nhàn nhã tự tại bồi bọn họ cùng đến biệt trang như phú hào rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!