Tuy kiếp trước đã từng nếm trải đau đớn khi uống ly rượu độc kia, đã sớm biết được trước khi chết nàng đã phải chịu đau khổ như thế nào, nhưng hiện giờ nghe chính miệng nàng nhắc tới, Kỷ Tuyên vẫn khó có thể đối mặt, chàng không cho nàng nói tiếp, giương mắt nhìn khuôn mặt không rõ ràng lắm của nàng, từ từ nói: "Trong lòng ta biết chuyện lúc trước không thể tha thứ, cũng chưa từng hy vọng xa vời xóa sạch mọi tội nghiệt đã từng phạm phải, bất luận muội tin hay không, ta… Không có ngày nào không hối hận, nhưng trên đời này cũng không có thuốc hối hận, tuy sống lại một đời, nhưng những sai lầm đó ta cũng không thể nào xóa sạch, Yểu Yểu, trong lòng muội là oán là hận, ta đều có thể chịu đựng, chỉ hy vọng muội đừng trốn tránh ta, ít nhất… Ít nhất cho ta cơ hội đền bù, cả đời này ta…"
"Đủ rồi," Kỷ Du cắt ngang lời chàng: "Không cần nói nữa."
Người Kỷ Tuyên hơi cứng lại, giọng nói trầm khàn mang theo sự cầu xin: "Yểu Yểu, nghe ta nói hết được không?"
"Không được," Kỷ Du quay mặt đi: "Ta không phải tới nghe ngươi nói cái này, ngươi cũng không cần mơ mộng hão huyền nói vài câu nhận sai là có thể lừa gạt ta, hiện giờ ta đã không còn là đứa ngốc mặc ngươi sắp đặt."
Nàng khẽ hít một hơi, khôi phục một chút cảm xúc, rồi lại nghiêng đầu nhìn chàng, nói: "Ngươi đừng tưởng rằng ta không nói ra thân thế của ngươi là mềm lòng với ngươi, ngươi biết rõ thân thế của mình mà còn lừa gạt mọi người để kế thừa tước vị Quận vương, đã sớm là tội khi quân, nếu không phải chuyện này liên quan đến thể diện của phụ thân ta, ta không muốn ầm ĩ khiến phụ thân ở dưới suối vàng không được yên ổn, không muốn toàn bộ Quận vương phủ mất mặt theo ngươi, cũng không muốn liên lụy đến Niệm Niệm thì ta đã sớm nói cho Hoàng Thượng biết rồi, để cho ông ấy chém đầu ngươi!"
Kỷ Du hất cằm nói xong lời này, lạnh lùng liếc mắt nhìn Kỷ Tuyên một cái, thấy chàng từ từ gục đầu xuống, cơ thể rõ ràng run lên, trong lòng nàng lập tức thoải mái. Tuy nàng vừa bực bội vừa oán giận chàng nhưng trong lòng lại hết sức rõ ràng việc này thật sự không nên truyền ra ngoài, lúc này chỉ có thể cố gắng giấu những tức giận, uất ức và không cam lòng này ở trong lòng, hiện nay hễ là thứ gì có thể châm biếm hay chọc ngoáy Kỷ Tuyên, làm cho chàng không thoải mái thì nàng lập tức cảm thấy được giải tỏa một chút.
Loại thủ đoạn trả thù này vừa ngây thơ lại vừa vô dụng, trong lòng nàng biết rõ, rất muốn mắng chính mình nhưng hiện giờ lại không có cách nào khác.
Nói tới tội khi quân, nàng cũng chỉ dám châm chọc Kỷ Tuyên một chút, nếu thật sự phải nói trước mặt Hoàng đế thì nàng không dám, hiện giờ phụ thân nàng đã không còn, nếu thân thế Kỷ Tuyên bị phơi bày, trước không nói dính dáng tới Tôn thị, liên lụy tới Niệm Niệm, hủy hoại thể diện của phụ thân, mà riêng nội tình trong đó cũng đủ để người khác vui vẻ bàn tán, rồi ác ý phỏng đoán, chỉ sợ có người cố tình truyền lời ong tiếng ve ra ngoài, nói chuyện này thành phụ thân nàng tự biết không có nhi tử để kế thừa tước vị nên mới làm ra chuyện giả mạo nhi tử, cố ý lừa gạt Thánh thượng, vậy thật đúng là không nói rõ được.
Mấy lời này thật sự quá tàn nhẫn, Kỷ Tuyên đã chịu đả kích rất lớn, vốn muốn nói một câu cũng không nói ra được. Chàng đứng im một lúc lâu, khàn giọng hỏi: "… Muội thật sự muốn thấy ta bị chém đầu sao?" Khi nói chuyện, chàng đã ngước mắt, yên lặng nhìn nàng, bàn tay trong ống tay áo nắm càng chặt.
Giọng chàng uể oải trầm thấp, còn hơi run rẩy. Không biết tại sao trong lòng Kỷ Du lại xuất hiện một chút do dự không rõ lý do, mấy chữ "Đương nhiên muốn nhìn" đã lăn đến bên miệng nhưng lại không thể nói ra.
Nàng thật sự muốn nhìn thấy chàng bị chém đầu sao?
Nàng thật sự muốn chàng chết sao?
Vốn cho rằng đáp án của vấn đề này đã quá rõ ràng, chàng hại nàng một mạng, nàng đương nhiên muốn chàng chết, ai sẽ mềm lòng với hung thủ g iết chết mình chứ?
Nhưng mà không nghĩ tới khi vấn đề này thật sự xuất hiện thì nàng lại có thể do dự, trước mắt không sao nói rõ được mà hiện lên những lúc chàng đã từng đối xử tốt với nàng, những ký ức đó vô cùng rõ ràng, có kiếp trước, có kiếp này. Tuy đã biết những hành động kiếp trước đều là mưu tính của chàng, thế nhưng nàng vẫn theo bản năng coi đó là những hồi ức tốt đẹp không thể xóa nhòa.
Quả nhiên bàn về nhẫn tâm thì nàng luôn kém chàng một bậc.
Trong lòng Kỷ Du âm thầm mắng bản thân. Nàng thật đúng là ngu ngốc vô dụng, ngay cả hận một người cũng hận đến không thoải mái như vậy.
Giờ phút này trong lòng nàng vô cùng bực bội, nàng không bao giờ muốn đứng chung một chỗ với chàng nói những lời vô ích này nữa.
"Ta không muốn thấy ngươi." Nàng quăng ra câu này, lập tức bỏ đi không quay đầu lại.
Đi vào sân đã thấy Kỷ Thấm đứng trong một góc nhìn nàng, có chút mơ hồ không hiểu, lại có chút đáng thương. Kỷ Thấm vừa nghe trộm bọn họ nói chuyện, có một ít nghe không rõ, nhưng có vài câu lại nghe rất rõ.
"A tỷ, chỉ bởi vì ca ca không phải ca ca của tỷ, cho nên… Tỷ muốn huynh ấy chết sao?"
Kỷ Thấm hỏi ra lời này, vậy mà trong chốc lát Kỷ Du lại không nói được lời nào.
Nàng muốn nói, chàng không chỉ không phải là ca ca của nàng mà chàng còn là hung thủ hại chết nàng. Nhưng cuối cùng nàng không hề nói gì, chỉ đi thẳng vào phòng.
Kỷ Thấm bước nhanh theo vào, giữ chặt tay nàng, như là muốn khóc: "A tỷ, tỷ thật sự ghét ca ca như vậy sao? Đừng như vậy được không, muội không muốn nhìn thấy hai người cãi nhau, chúng ta vẫn là người một nhà mà, chỉ cần, chỉ cần tỷ coi như không biết gì hết!"
Coi như không biết gì hết? Nói thật đơn giản!
Kỷ Du nghiêm túc nhìn cô bé: "Nhưng ta đã biết rồi, không có cách nào giả vờ như kẻ ngu."
"Vậy, vậy a tỷ có thể không nói cho người khác hay không, nhất là đừng nói cho Hoàng thượng, muội… Muội không muốn ca ca bị chém đầu," Khuôn miệng nhỏ nhắn của Kỷ Thấm mím lại, nước mắt lập tức rơi xuống: "A tỷ, muội cầu xin tỷ, tỷ bỏ qua cho ca ca đi!"
Cô bé vừa khóc, Kỷ Du cũng không có cách nào tiếp tục xụ mặt. Đã nhiều năm luôn là như vậy, lúc nào nàng cũng mềm lòng với muội muội cùng cha khác mẹ này.
"Đừng khóc," Kỷ Du giơ tay lau nước mắt cho cô bé: "Ta sẽ không nói cho người khác, cũng sẽ không nói cho Hoàng thượng."
"Thật ư?" Kỷ Thấm nghe vậy thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn Kỷ Du, khóe mắt còn vương một giọt nước mắt, lưu luyến không rơi, khiến người cực kỳ thương xót.
Kỷ Du "ừ" một tiếng, duỗi tay lau sạch giọt nước mắt kia đi: "Muội cũng đã rơi hạt đậu vàng, ta còn có thể không nghe muội sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!