Chương 8: (Vô Đề)

Đường Tiếu thở hồng hộc vọt vào phòng học, lúc này ban cán sự đã bắt đầu phát bài thi, thấy cậu thì sửng sốt, nhún nhún vai chỉ chỉ phía bục giảng.

Thiếu niên ở hiện thực chỉ có 18 tuổi xoay người một cách cứng nhắc, liền thấy một giáo sư tóc mai đều đã bạc đang ngồi trên bục giảng, lúc này đang cười nhếch mép nhìn mình.

Học sinh lớp 1 khoa Sinh đều biết, ngày thường lão Lý không thích cười, một khi ông mỉm cười, cười càng vui vẻ bao nhiêu, thì trong lòng càng tức giận bấy nhiêu, nó có nghĩa có người sắp xui xẻo.

Mà hiện tại, nụ cười ít nhất 60 độ này cũng không khác gì trượt bài thi cuối kì trong mắt Đường Tiếu.

Đường Tiếu lập tức khom lưng nhận sai: "Rất xin lỗi giáo sư, trên đường em bị kẹt xe nên tới trễ ạ!"

"Mau về chỗ ngồi đi, đừng chậm trễ thời gian của mọi người." Lão Lý nói mà ngoài cười nhưng trong không cười.

Đường Tiếu vội vàng đi tìm vị trí của mình, cuối cùng cũng tìm được chỗ ngồi dưới cánh tay giơ lên trợ giúp của bạn cùng phòng, mới vừa đặt mông xuống băng ghế, giọng nói của lão Lý đã chậm rãi vang lên:

"Đúng rồi, nếu lần này kiểm tra không đạt tiêu chuẩn, điểm ngày thường của em sẽ không còn nữa."

Đường Tiếu tức thì đeo lên mặt nạ đau khổ, nhưng lại không dám nói gì, sợ bị tăng hình phạt: "Dạ."

Ban cán sự tiếp tục phát bài, Đường Tiếu mặt ủ mày ê liếc nhìn Lừa Trọc, chưa đợi cậu nói gì, đã nghe thấy lão Lý lạnh giọng nói: "Còn nữa, nếu như bị tôi bắt được gian lận trong kì thi lần này, các em biết hậu quả rồi đấy."

Mấy người bạn cùng phòng vốn định giao lưu ánh mắt với Đường Tiếu tức thì mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Thôi, hết cứu được rồi, tự làm đi.

Đường Tiếu tâm như tro tàn nhận bài thi trong tay ban cán sự, tính điền hết mấy chỗ trống có thể điền.

Có thể thi đậu trường đại học trọng điểm này, thật ra năng lực học tập của Đường Tiếu không hề tệ, cố tình lọt hố sinh vật một trong những cái hố siêu sâu, hơn nữa ngày thường vì chơi game trễ nải không ít chương trình học, trong tình huống bình thường cậu cũng chỉ ở cấp bậc 60 điểm đậu trong kì thi cuối kì là thấy đủ rồi.

Nhưng bài kiểm tra trên lớp của lão Lý lại không đơn giản như vậy, điểm kiến thức thi vừa nhiều vừa dài, hoặc là kiểm tra thêm một ít kiến thức tương đối tiên tiến nhưng ngày thường đã từng giảng giải rồi, cho dù là học sinh giỏi lớp họ, muốn lấy max điểm cũng không dễ dàng như vậy, tỉ lệ đạt chuẩn ngày thường của cả lớp cũng chỉ một nửa, mà thông thường Đường Tiếu là một nửa không đạt tiêu chuẩn kia.

Ừm, thông thường là vậy.

Đường Tiếu ngơ ngác nhìn tờ bài thi trên tay, nhìn đề bài từ đầu nhìn đến đuôi, lật trang, lại nhìn từ đầu đến đuôi, lại lật trang.

Tiếng lật trang sột soạt khiến cho người hai bên trái phải đang định hạ bút đều nhìn sang, lão Lý nhăn mày lại: "Thế nào? Bài thi của trò bị in sai à?"

"Dạ, không có ạ."

"Không có thì yên tĩnh, đừng quấy rầy những người khác."

Đường Tiếu lập tức im lặng, cúi đầu nhìn xuống bài kiểm tra trong tay, thật ra vừa nãy cậu muốn hỏi tờ bài này có phải dễ quá rồi không, nhưng lại không dám hỏi ra tiếng, lỡ như lão Lý thực sự lấy nhầm bài thi thì sao, cũng không có ai chỉ ra điểm này, cậu chẳng phải sẽ trở thành tội đồ của cả lớp à.

Có điều thật sự đúng là rất đơn giản, cậu có thể làm được hết các câu trên đó.

Đường Tiếu hạ bút xoẹt xoẹt, toàn quá trình nước chảy mây trôi, không chú ý tới sau khi Lừa Trọc bên cạnh thấy thì dần dần trừng to mắt.

Giống như được giác ngộ vậy, trong nháy mắt nhìn thấy đề bài, những điểm kiến thức lần lượt nhảy nhót xuất hiện trong đầu cậu, rồi tuôn ra từ đầu bút như một dòng lũ.

Chờ cậu hồi hồn thì đã viết xong hết hai mặt bài thi rồi.

Dựa theo thói quen ngày thường của cậu thì đã sớm sảng khoái nộp bài thi rồi chờ đợi phán quyết với tâm thái vững vàng, nhưng hôm nay mới vừa bị lão Lý bắt được đến trễ, vẫn nên khiêm tốn làm người tương đối tốt hơn.

Chờ đến một tiếng kết thúc, tất cả mọi người nộp bài thi, Đường Tiếu mới chậm rì rì hòa lẫn vào giữa đám người nộp bài thi, gắng không để gây chú ý, sau đó kề vai sát cánh ra khỏi phòng học với các bạn cùng phòng.

Vừa rời khỏi phòng thi, xung quanh lập tức ầm ĩ hẳn, các loại so đáp án không dứt bên tai, Bát Giới thuận miệng nói: "Bài thi lần này cũng khó quá rồi, lão Lý mưu đồ muốn bắt chẹt chúng ta hả!"

"Chắc thế rồi, nhất định là ông ấy thấy sắp cho nghỉ, nên dùng bộ đề kiểm tra này cho chúng ta một đòn phủ đầu, để chúng ta được nghỉ cũng không được yên lòng." Sa Tăng liên tục thở dài.

Tên group của ký túc xá bọn họ là "Tây Du Ký", sở dĩ lấy tên này, chủ yếu là tính cách của bốn người trong ký túc xá đều hao hao phù hợp bốn thầy trò, Lừa Trọc dong dài, Bát Giới háu ăn, Sa Tăng là một vai diễn phụ vô tình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!