Chương 7: (Vô Đề)

Từ sau khi Đường Tiếu tiến vào khu vực của quái vật ở, Rocky đã tiến đến khu vực giám sát, truy hỏi nhân viên vận hành đặc biệt: "Có thể trích giám sát ra không? Có thể bảo đảm tính an toàn không?"

Một nam nhân viên vận hành trung niên vô thức nhìn thoáng qua Babbitt đang đi về phía này, sau khi nhận được ánh mắt của đối phương, mới chậm rì rì rót một ly trà từ bình giữ nhiệt: "Thật ngại quá, giám sát bị hư ngày hôm qua rồi, còn chưa sửa xong."

Rocky: "Chuyện lớn như vậy sao có thể kéo dài tới bây giờ?"

"Do ngài không biết tình huống bên trong ấy chứ, 428 giãy giụa thật sự dữ dội lắm, cực kì nhạy cảm với ánh nhìn và ánh sáng," Nhân viên vận hành cười trừ nói, "Cameras vào cái nào hư cái nấy, chỉ cần ánh sáng quá cao thì sẽ nổi điên, chỉ có môi trường tối tăm mới có thể miễn cưỡng khiến nó yên tĩnh lại."

"Còn thiết bị nghe lén thì sao?"

"Cũng giống vậy." Nhân viên vận hành quay mặt đi, hiển nhiên cảm thấy như vậy ít nhiều cũng hơi quá đáng, nhưng hết cách rồi, tuy rằng Babbitt không tính là cấp cao, nhưng mấy kẻ già đời đã trà trộn ở quá nhiều phòng thí nghiệm như này, năng lượng và mạng lưới quan hệ nắm giữ được, là thứ mà người mới không thể tưởng tượng.

Không ai sẽ đắc tội đối phương vì người mới, dẫu cho cậu người mới này là thiên tài cũng thế, tổ chức đã bao giờ thiếu nhân tài mới đâu?

Rocky mím chặt môi, cũng nghĩ rõ đạo lý này, cậu ta xoay người đối mặt Babbitt, giọng điệu không kiêu ngạo không xu nịnh: "Babbitt đại nhân, Đường dù sao cũng là người mà Bud đại nhân từng điểm tên trước đó."

"Aizz, tôi biết, tôi cũng sốt ruột," Babbitt ngoài cười nhưng trong không cười mà nói, "Hơn nữa, đặc điểm sự sống của Đường Tiếu không phải vẫn tính là vững vàng à."

Anh gọi nhịp tim và mất máu thế này là vững đấy hả?

Rocky thầm thở dài một tiếng, cũng không nói nữa, nhìn dáng vẻ Babbitt là hạ quyết tâm tra tấn Đường Tiếu một trận cho đã.

Mười phút dày vò trôi qua, Babbitt rốt cuộc cũng chịu nhả ra yêu cầu nhân viên vận hành mau chóng sửa chữa, nhưng chưa đợi bọn họ "sửa" giám sát, thì cửa khu đệm lần nữa mở ra.

Chàng trai toàn thân nhếch nhác đi ra từ trong.

Ánh mắt Rocky thoáng chốc đã dán chặt lên Đường Tiếu.

Trang phục bảo hộ hoàn hảo ban đầu bị xé thành từng dải, lộ ra một phần da xanh tím, mắt kính vỡ một bên, môi trở nên trắng, tựa như giấy cửa sổ, nhẹ nhàng chọc một cái là sẽ thọc nát, cánh tay phải rũ xuống một cách mất tự nhiên, đầu ngón tay vương giọt máu muốn rơi lại không rơi.

Nhìn thế nào cũng là dáng vẻ chịu thiệt to ở bên trong.

Rocky vội vàng tiến lên, cởi áo blouse trắng của mình khoác lên vai Đường Tiếu: "Cậu thế nào? Có cần đến phòng y tế không?"

Đường Tiếu im lặng để mặc Rocky khoác thêm áo blouse trắng cho mình, nhàn nhạt nói một câu "Không sao", ánh mắt lướt qua bả vai Rocky nhìn về phía Babbitt khoanh tay trước ngực đối diện, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn: "Ngài Babbitt, chuyện xảy ra với tôi ở bên trong, có ghi lại hết chứ?"

"Không khéo rồi, hôm nay giám sát và thiết bị nghe lén đều hư cả, phỏng chừng sẽ không lưu lại gì đâu." Babbitt dang tay, mặt đầy vô tội, trong lòng lại cười khẩy, đã sớm đoán trước được Đường Tiếu có thể sẽ mượn nó để mách lẻo với Bud, sao anh ta có thể sẽ để lại bằng chứng chứ.

Lại không biết rằng, đây ngược lại hợp suy nghĩ của Đường Tiếu.

Rốt cuộc chuyện hợp tác với quái vật cũng không thể bị biết được.

Thấy chàng trai không nói gì, Rocky biết trong lòng cậu phẫn uất, vì tránh cho tình thế chuyển biến xấu thêm một bước, cậu ta nửa cưỡng ép đẩy Đường Tiếu đi: "Theo tôi đến phòng y tế chữa trị trước đã, đi thôi."

Đường Tiếu không nói gì nữa, nhìn thoáng qua Babbitt thật sâu, ghi sổ trong lòng, dựa sức Rocky rời đi.

Bác sĩ ở phòng y tế vẫn là người lần trước, thấy Đường Tiếu lại tới nữa, thì bình tĩnh nói: "Mở quy cách chữa bệnh cấp mấy? Nói trước nhé, cấp ba lần trước là Bud cho cậu, nếu mở tiếp thì cần tự trả điểm."

"Cứ cấp ba đi, quẹt điểm của tôi." Rocky giành trả lời.

Đường Tiếu có ý ngăn cản, nhưng Rocky lại cường thế thanh toán điểm, vừa giải thích: "Quy cách cấp ba có thể kiểm tra trong cơ thể có để lại di chứng gì không, 428 kia dù sao cũng là vật thí nghiệm, ai biết có mang độc tố gì không, đừng khách sáo. Chờ cậu có điểm rồi trả lại tôi."

Đường Tiếu chỉ lẳng lặng nhìn cậu ta, khó hiểu hỏi: "Vì sao lại giúp tôi như thế?"

Dựa theo logic bình thường, Rocky đi nịnh hót Babbitt giống với những người khác mới là lựa chọn chính xác, nhưng người này lại cho cậu nhắc nhở, lại ứng trước chi phí chữa bệnh, còn là ở trước mặt Babbitt, bị xa lánh cũng không kỳ lạ.

Rocky nhún vai: "Coi như tôi muốn đầu tư vào cậu đi, hơn nữa tôi cũng không ưa nhìn Babbitt kiêu ngạo như thế, anh ta chẳng qua là ỷ vào ở tổ chức lâu năm mà lên mặt thôi, không coi là nhân vật lớn gì."

Trong lời nói của cậu chàng tóc vàng ẩn chứa chút khinh thường, thậm chí còn có chút trái ngược với vẻ ngoài ấm áp mà cậu ta luôn thể hiện ra, trong giọng nói chất chứa sắc bén.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!