Chương 6: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Muốn đi vào nơi quái vật ở thì cần đi qua khu vực khử trùng.

Bên ngoài Đường Tiếu trang bị võ trang đầy đủ, mang mặt nạ phòng độc lên, sau nhiều bước khử trùng, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.

Bởi vì trước đó 428 đã từng chạy trốn, từ chỗ ban đầu đổi thành căn phòng càng thêm kín kẽ kiên cố, trước khi chưa phân tích ra tính chất của vật chất mà 428 tiết ra, vách tường ở đây đổi thành loại vật liệu khác càng kiên cố hơn, hơn nữa có chuyên gia theo dõi 24 giờ, trên mỗi mặt tường đều lắp đặt dòng điện cực nóng, chỉ cần con quái vật bên trong có bất cứ hành động khác thường nào, thì cả căn phòng có thể lập biến thành lò vi sóng hoặc là nồi chiên không dầu.

Mà không biết vì sao, nơi này không hề bật đèn, Đường Tiếu vừa đi vào nơi này, cánh cửa sau lưng lập tức đóng sập lại, cả người chìm vào một khoảng đen kịt.

Con người có loại sợ hãi bản năng đối với bóng tối, đây có lẽ khởi nguồn từ ký ức đau thương về việc tổ tiên bị các loại dã thú tập kích trong đêm đen ở thời cổ xưa, giống như hiện tại, cậu biết rõ trong bóng tối này đang ẩn giấu một con quái vật đang nhìn trộm cậu.

Thịch, thịch…

Nhịp tim bắt đầu tăng dần.

Đường Tiếu đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hy vọng ít nhất có thể chờ đến khi đôi mắt làm quen với bóng tối, nhưng hiển nhiên Babbitt bên ngoài ý định dạy cậu một bài học sẽ không thờ ơ, thúc giục qua đài phát thanh trong phòng: "Còn ngây ra đó làm gì, nhanh tay lên, chúng tôi còn chờ cậu lấy mẫu sinh vật ra đấy."

Nói đoạn, âm thanh nền dường như còn có vài tiếng cười giễu cợt.

Đường Tiếu hít sâu, mặt vô cảm bước vào trong bóng đêm, không biết có phải ảo giác hay không, dường như cậu ngửi được một ít mùi rỉ sắt.

Cậu gần như không thể thấy vật gì, nên cũng không nhìn thấy, rằng nhà tù lạnh lẽo này sớm đã biến thành hang ổ của quái vật.

Một đêm trôi qua, con quái vật ban đầu chỉ to bằng một cái đĩa giờ kích thước đã to ra mấy lần, sợi nấm gần như bao trùm mọi ngóc ngách, trong một góc cách cửa ra xa nhất là xương trắng của mấy sinh vật to l. ớn nằm la liệt tứ tung, mà thể sợi nấm chính giữa nhất thì lại như kẻ săn mồi trong mạng nhện, trung tâm của tất thảy, trải ra thành hình dạng cơ thể người bất quy tắc, vô số đồng tử dựng đứng màu cam vàng không chớp mắt nhìn chằm chằm chàng trai dần dần tiến về phía trung tâm tấm lưới.

Những sợi nấm màu đỏ đó đang ngo ngoe rục rịch, lặng yên không một tiếng động vòng qua bước chân Đường Tiếu, bao trùm lên cánh cửa ra vào duy nhất, cũng phong tỏa lối thoát cuối cùng.

Mỗi một đoạn sợi nấm đều bị chủ thể ảnh hưởng, run rẩy lên sung sướng, đôi mắt màu cam vàng nhìn chằm chằm Đường Tiếu đang đi vào, cố gắng bắt lấy mùi hương của cậu bằng cảm quan khứu giác.

Thợ săn bị con mồi chơi một vố, thậm chí còn trọng thương bị bắt giữ lần nữa.

428 lý nên hận Đường Tiếu, nhưng sức hấp dẫn trên người chàng trai này với hắn khiến cho 428 căn bản không hận nổi.

Chú nai con tưởng rằng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa kia, đã chủ động bước vào trong lòng nó.

Nếu hiện tại 428 có được cơ thể con người, phỏng chừng giờ phút này sẽ không kiềm chế được mà nhếch môi, nhưng mà hiện tại nó không có chức năng này, bởi vậy những tròng mắt đó chỉ yên lặng nhìn chằm chằm bóng dáng Đường Tiếu, sợi nấm tinh mịn đi theo bước chân cậu, nhìn chàng trai này đi tới trung tâm nhà tù, cách vị trí của chủ thể chỉ khoảng 1 mét.

428 vốn cho rằng chú nai con liều lĩnh này sẽ đụng thẳng vào trung tâm tấm lưới, như vậy thì nó sẽ thuận thế bao vây cậu đến kín mít, nhưng đáng tiếc nai con dường như cảm nhận được nguy cơ mà dừng bước chân.

Nhưng đã muộn rồi.

Lúc cảm nhận được xúc cảm quen thuộc khi sợi nấm phủ lên mắt cá chân, Đường Tiếu giật bắn mình, dùng sức vung mạnh, cố gắng tránh thoát, song sợi nấm dính nhớp kia ngược lại quấn dọc lên trên theo làn da, rõ ràng đang mặc trang phục bảo hộ, lại dường như có thể cảm thấy vật với hình dáng sợi tơ ý đồ tìm kiếm khe hở chui vào.

"Chờ một chút!" Đường Tiếu dùng tay túm sợi nấm, muốn kéo ra khỏi cẳng chân mình, nhưng sợi nấm ngoan cố không buông, thậm chí còn ý đồ leo lên trên cánh tay.

Cùng lúc đó, chân trái, sau eo, thậm chí ót cậu đều hơi hơi cảm thấy chạm vào thứ gì đó lạnh lẽo.

Lông tơ trên cánh tay dựng lên, trên trán chàng trai trong trang phục bảo hộ túa mồ hôi lạnh, sau khoảng thời gian thích nghi này, đôi mắt cậu đã dần dần nhìn thấy một chút bóng dáng mông lung trong hoàn cảnh tối tăm, trước đó do cậu chợt thấy mấy tròng mắt sáng trưng trong một mảnh đen kịt nên bởi vậy mới dừng lại, mà hiện tại cậu rốt cuộc cũng thấy rõ ràng hơn.

Lại còn chẳng bằng không thấy.

Trong khắp căn phòng đều phủ kín sợi nấm đỏ máu, giống như dạ dày của con quái thú nào đó, mà cậu chính là đồ ăn chủ động đi vào dạ dày.

Những sợi nấm đó cứ vậy thật cẩn thận mà vây xung quanh cậu, từng chút từng chút, thừa dịp con mồi không phát hiện mà bao vây nó.

Tròng mắt màu cam vàng nhìn chằm chằm mỗi một cử động của chàng trai, nhịp thở của con mồi vừa trở nên khó khăn, sợi nấm kia cứ như thể nhận được tín hiệu nào đó, nhanh chóng siết chặt, giam hãm chàng trai vào trong lưới, tiếp theo sợi nấm vốn mềm mại nhanh chóng trở nên sắc bén.

Tiếng xé rách trang phục bảo hộ vừa vang lên, bàn tay Đường Tiếu rũ bên hông lập tức với lấy súng bắn nhiệt, nhưng tốc độ của sợi nấm càng nhanh hơn cậu, thể sợi tơ mảnh khảnh vừa động đã đoạt lấy vũ khí, sợi nấm còn lại giống như nước chảy sắp sửa bao phủ con mồi trong tích tắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!