Chương 2: (Vô Đề)

Sau khi tham quan một vòng cơ sở đời sống vật chất của viện nghiên cứu thì đi vào ký túc xá.

"Tới rồi, nơi này là khu vực ký túc xá của chúng ta, về sau các cậu đều sống ở chỗ này." Babbitt dẫn bọn cậu tham quan ký túc xá.

"Ký túc xá này có quy cách tương tự với phòng thí nghiệm, cho dù xảy ra chuyện gì chỉ cần trốn bên trong thì sẽ không có gì phải lo lắng." Babbitt nói đùa, "Đương nhiên, hệ thống an ninh của toàn bộ viện nghiên cứu vô cùng hoàn thiện, từ khi được xây dựng cho đến nay chưa từng xảy ra bất kì sự cố nào bất ngờ, đây chỉ là một biện pháp bảo hiểm thôi."

Những lời này nghe cứ như giây tiếp theo sẽ có chuyện bất trắc xảy ra vậy. Đường Tiếu nghĩ thầm.

Ánh đèn màu đỏ cùng với tiếng chuông cảnh báo chói tai vang vọng khắp khu vực viện nghiên cứu.

Hửm? Cậu còn có thiên phú miệng quạ đen à?

Sắc mặt Babbitt lập tức thay đổi: "Chết tiệt."

Có lẽ do bị vả mặt ngay lập tức nên biểu cảm của Babbitt khó coi vô cùng, nhưng vẫn lập tức ngăn cản mấy người mới đang hoảng loạn: "Đừng chạy lung tung, cứ ở yên trong đại sảnh ký túc xá, tường và kính ở nơi này đều được làm bằng vật liệu giống với phòng thí nghiệm, nơi này là an toàn."

"Quấy rầy một chút." Đường Tiếu bình tĩnh nói, "Vậy nếu tình huống là bởi vì có thứ gì đó chạy ra từ viện nghiên cứu… nó có thể phá vỡ cấu trúc của viện nghiên cứu, liệu có nghĩa cũng có thể phá vỡ nơi này không?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mấy người ở đây đều thay đổi, Babbitt nhìn chằm chằm Đường Tiếu: "Sao cậu lại xác định là chạy ra từ viện nghiên cứu?"

"Chỉ là một suy đoán thôi."

Đường Tiếu vừa dứt lời, ánh đèn xung quanh đột nhiên tối sầm.

"Cúp điện?" Có người lẩm bẩm.

Nguồn điện dự phòng của khu ký túc xá lập tức được bật lên, sắc mặt Babbitt khó coi tiến lên định mở cửa ký túc xá ra bằng thẻ quyền hạn, nhưng thất bại.

"Chậc, nguồn điện của của ký túc xá được kết nối với nguồn điện tổng của viện nghiên cứu." Giữa mày Babbitt hiện ra một vẻ nôn nóng, có lẽ là suy đoán vừa rồi của Đường Tiếu ảnh hưởng đến anh ta, nếu cảnh báo thật sự là vì thể thực nghiệm trốn thoát, bọn họ sẽ tương đương bị nhốt ở chỗ này.

Không, không đúng, cho dù có trốn thoát, cửa ra của viện nghiên cứu cũng không phải ở hướng này, không sai, bọn họ sẽ không sao. Ở đây có người thấp giọng khuyên giải an ủi.

"Suỵt." Đường Tiếu dùng ngón trỏ dựng trước môi, ra hiệu mọi người yên lặng lại.

Trong hoàn cảnh yên ắng, âm thanh đó càng lúc càng lớn, càng ngày càng tới gần, mọi người bất giác dựa vào nhau, nhìn về hướng lối ra tối tăm.

Một chút sợi màu đỏ xuyên qua cửa đến đây.

Cùng lúc nhìn thấy sợi nấm đỏ như máu này, não của mọi người đều cảm thấy như bị gậy gỗ đánh một cái, sợ hãi và bất an lan rộng không thể kiểm soát.

Đồng tử Babbitt co rụt lại, thầm chửi một tiếng, rút khẩu súng nhiệt giắt bên hông ra nhắm ngay phía cửa, rất nhanh, cánh cửa nghe nói là được làm bằng vật liệu tương tự với phòng thí nghiệm kia bị hòa tan, con quái vật họ từng thấy trước đó lao vào như một tia chớp đỏ.

Babbitt từ bỏ mục tiêu ngắm, với độ chuẩn của anh ta mà muốn bắn trúng căn bản là điều viển vông, nhân lúc con quái vật đỏ máu tấn công người mới, anh ta lập tức chạy về phía cửa.

"A a a a a!"

"Đừng, đừng đến đây!"

Tốc độ của con quái vật rất nhanh, Đường Tiếu đã nhanh chóng lẫn vào đám người khi nó xuất hiện ở cửa, những người mới đang hoảng loạn xung quanh cậu lập tức máu bắn ba thước, người nam tóc vàng trước đó là người đầu tiên ngã xuống đất, đầu mình hai nơi, ngay khi Babbitt chạy trốn, Đường Tiếu lập tức xen lẫn trong trong đám người hét lớn: "Cửa! Mau chạy đến cửa!"

Đám người hỗn loạn giống như một con cừu ngoan ngoãn, lập tức chạy về phía cửa, Babbitt lúc này đã thuận lợi chạy ra từ trong cái lỗ bị quái vật ăn mòn, Đường Tiếu xen lẫn trong đám người, tim đập nhanh thình thịch, cố gắng hết sức trốn tránh con quái vật bằng kinh nghiệm luyện thành từ nhiều năm chơi game, cậu có một linh cảm, con quái vật kia là tới tìm cậu.

Ngay lúc Đường Tiếu tới rất gần cửa thì dưới chân đột nhiên lảo đảo một cái, cậu bị một luồng sức mạnh kéo ngã trên mặt đất.

Cậu cúi đầu nhìn mắt cá chân của mình, trên đoạn cổ chân mảnh khảnh bao trùm một tầng sợi cơ đỏ như máu, như là xúc tu dùng để săn mồi của loài bạch tuộc nào đó.

Đệt.

Quái vật đỏ máu ngó lơ những thi thể nằm la liệt xung quanh, đồng tử dựng đứng màu cam vàng không biết đã được chữa lành hoàn toàn từ khi nào đang nhìn chằm chằm Đường Tiếu giữa các khe sợi, tiết ra d. ục v. ọng h. am m. uốn và khát cầu bên trong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!