Chương 152: Ngoại truyện 22: Cô dâu của Tà thần

Lúc lên núi, tổng cộng là bốn người, trở về cũng chỉ còn lại hai người.

Đường Tiếu vội vã trở lại nơi ở của bọn họ, thì thấy Lý Bác Hào và Lý Phân sắc mặt khó coi đi qua đi lại trong nhà gỗ không lớn, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, sau khi nhìn thấy bọn Đường Tiếu về thì chợt thở phào.

Lý Bác Hào: "Các cậu rốt cuộc cũng trở lại rồi! Ơ, sao thiếu hai người."

"Lạc nhau trên núi," Đường Tiếu giải thích một câu ngắn gọn, không nói với họ sự quỷ dị trên núi, thấy vẻ mặt ngưng trọng của họ, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Các anh không phải nói muốn đi điều tra phong tục dân gian ở nơi này à, giờ đã kết thúc rồi?"

"Thôn này lại không lớn, nửa giờ đã có thể dạo xong rồi, chúng tôi đã đi xem miếu Thái Tuế đó," Lý Bác Hào sắc mặt nghiêm túc: "Cảm giác… nơi này có hơi không tốt lắm, không chỉ về tín ngưỡng này, còn có người nơi này… Lý Phân đào ra một đoạn xương cốt của con người ở phía sau miếu Thái Tuế."

Đường Tiếu cả kinh, theo bản năng nhìn sang Lý Phân sắc mặt tái nhợt, người sau vội vàng gật đầu, thần sắc sợ tới mức sắp khóc: "Chúng tôi suýt nữa bị người địa phương bắt gặp, tôi kịp thời chôn xương cốt trở về, không biết bọn họ có thể chú ý đến không nữa, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi!"

Tín ngưỡng kì lạ, thôn núi khép kín, hoàn cảnh chỉ có người quen, còn có sự kỳ lạ trên núi hôm nay và xương người được phát hiện.

Một loạt ngoài ý muốn này va vào nhau, cho dù là kiểu học giả không tin quỷ thần như Đường Tiếu cũng hơi rợn tóc gáy: "Ừ, quả thật vẫn nên đi thôi, tín hiệu ở đây không tốt, thật sự xảy ra việc gì ngay cả thông tin cũng không truyền ra được, chờ một vị vệ sĩ khác trở về chúng ta lên đường ngay."

"Anh ta thật sự đi lạc trên núi à? Các cậu không phải đi theo chú Thành hả?" Lý Bác Hào thắc mắc hỏi, ánh mắt còn không ngừng nhìn về phía người đàn ông da ngăm phía sau Đường Tiếu, vẻ mặt thường thường hiện lên một nét hoang mang.

Hửm, vệ sĩ này, là trông như vậy à?

Rõ ràng là gương mặt mới thấy qua lúc sáng, không biết như thế nào, cho Lý Bác Hào một cảm giác xa lạ mà đáng sợ, đôi mắt rõ ràng là nhìn thẳng hắn, trong đầu lại trước sau không nhớ rõ hắn trông như thế nào, chỉ biết làn da đen hơn người thường, tóc lại là trắng bạc.

Như, nghĩ gì ấy nhỉ?

Đường Tiếu do dự một lát, vẫn nói cho bọn họ việc lạ xảy ra khi lên núi hôm nay, đặc biệt là đi một hồi rồi không thấy chú Thành đâu.

Lý Bác Hào lại thu hồi sự chú ý khỏi vệ sĩ phía sau Đường Tiếu, nghe vậy sắc mặt ngưng trọng: "Đây… có thể cũng là bẫy không? Không nói gạt cậu, hôm nay lúc tôi vào trong miếu điều tra, nghe thấy thôn dân khác nói đến ngọn núi đó, tà môn thật sự, nghe nói là nơi ở của thần Thái Tuế, bọn họ bình thường đều sẽ không cố ý đi lên ngọn núi đó, cũng không dám đi."

Mà những thông tin này người trung niên cũng chưa từng nhắc đến với bọn họ, tuy rằng cũng có thể là vội vã kiếm tiền, hoặc là không tin mấy thứ này.

Nhưng không biết làm sao, nhớ đến sương mù vô cớ trên núi, sắc mặt Đường Tiếu hơi tệ: "Chờ vệ sĩ của tôi trở về, chúng ta sẽ rời đi."

Một vệ sĩ khác không tìm thấy người, hẳn là sẽ mau chóng xuống núi hội hợp với bọn họ mới đúng, hy vọng anh ta hành động nhanh chóng lên.

Đường Tiếu bọn họ cũng không dám đi lung tung ở bên ngoài, yên lặng ở trong phòng chờ đợi, nhưng đến cuối cùng, người chưa trở về, bão táp đến trước.

Cơn mưa này đến không hề báo trước, chỉ hai ba tiếng đồng hồ, trời đã hoàn toàn tối xuống, mây đen giăng đầy, sấm sét ầm ầm, ngay sau đó chính là mưa to tầm tã, cả căn phòng nhỏ yếu ớt lắc lư trong mưa gió, vài nơi trong đại sảnh đều dột mưa, Đường Tiếu và Lý Bác Hào chật vật đi lấy chậu đến hứng, tận khả năng dùng ván gỗ đóng chặt cửa sổ.

Xem thời tiết này, đừng nói rời đi vào ban đêm, người đi ra ngoài cũng có thể bị gió thổi đi mất.

Vệ sĩ còn chưa trở về, cũng có thể là bị mưa to vây nhốt, nhưng thời tiết này đi xuống tìm người cũng không thực tế, Đường Tiếu nhìn bên ngoài liên tục thở dài, đột nhiên, cậu chợt quay đầu, vừa lúc đối diện ánh mắt nhìn sang đây của người đàn ông da ngăm.

Trên tay hắn bưng chén chất lỏng màu vàng nhạt đã được đun nóng, tỏa ra một mùi hương cay nồng gay mũi: "Uống chút đi, xua lạnh."

Đường Tiếu nhận lấy chén, để sát vào ngửi, dường như là canh gừng.

Ơ? Trong nhà này có nơi có thể đốt lửa à, hắn biến ra canh gừng kiểu gì vậy.

Đường Tiếu mờ mịt nhìn lại, lại thấy trong tay những người khác trong phòng cũng nhiều thêm một chén, Lý Bác Hào bọn họ bình tĩnh uống xong, thấy Đường Tiếu nhìn lại đây, nói: "Phía sau đại sảnh có một phòng bếp nhỏ, nhưng chỉ có thể chụm củi thôi."

Chẳng trách trước đó hứng nước không nhìn thấy người này, hóa ra là đi nấu canh gừng à.

Quả thật, Đường Tiếu bận việc nửa ngày, quần áo trên người đều bị nước mưa và mồ hôi thấm ướt, dính trên người rất khó chịu, cũng không hề nghi ngờ, uống một hơi cạn sạch canh gừng, cười cười với người đàn ông: "Cảm ơn, đúng rồi, anh tên…"

"Juntes," Hắn nói, con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm Đường Tiếu, nhẹ giọng nói: "Gọi tôi Juntes là được."

"Được, Juntes." Tên này sao trung không trung, tây không tây?

Đường Tiếu phỉ nhổ ở trong lòng, mặt ngoài không hiển lộ nửa phần, có thể là canh gừng có hiệu quả, thân thể vốn hơi lạnh bắt đầu nóng lên, đặc biệt là gần bụng nhỏ, ấm áp, ngay lập tức gợi lên cơn buồn ngủ của Đường Tiếu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!