Chương 151: Ngoại truyện 21: Cô dâu của Tà thần

Chuyện phía sau, Đường Tiếu đã nhớ không rõ lắm.

Chỉ nhớ rõ thứ mảnh mai lạnh lẽo nào đó bám lên tứ chi cậu, vẫn luôn đang cố gắng chui vào trong, còn có bóng dáng hình người ôm chặt cậu, miệng lúc đóng lúc mở đang nói gì đó…

"Đường Tiếu? Đường Tiếu? Tỉnh tỉnh!"

Âm thanh càng lúc càng lớn bên tai mạnh mẽ kéo Đường Tiếu từ cảnh trong mơ ra, chàng trai mở bừng mắt ra, đáy mắt còn sót sự sợ hãi chưa tan đi, sau khi nhìn thấy hai vệ sĩ đến gần suýt nữa giật bắn người lên.

Còn may hai người kịp thời lui về phía sau tránh thoát, mới không xảy ra thảm kịch chạm trán, một vệ sĩ trong đó thắc mắc hỏi: "Tối hôm qua cậu mơ ác mộng à, sắc mặt tệ lắm."

Ác mộng? Dường như vậy.

Nhưng Đường Tiếu đã nghĩ không ra nội dung, chỉ nhớ rõ là một giấc mơ tối tăm, vặn vẹo mà diễm lệ, trong đầu còn lưu lại một đôi mắt màu vàng đồng tử dọc khác người giống với rắn.

"Giờ là mấy giờ rồi?" Giọng Đường Tiếu khàn khàn hỏi.

"Bảy giờ sáng, không phải tối hôm qua ngài nói hôm nay phải đi ra ngoài sớm một chút để thu thập hàng mẫu à?" Vệ sĩ A nói.

"… Ừm, vậy chúng ta rửa mặt xong thì chuẩn bị xuất phát đi." Đường Tiếu xoa xoa giữa mày, nghĩ có thể là vấn đề hoàn cảnh, dẫn tới ngủ không yên ổn.

Còn may cũng chỉ ngốc một hai ngày, nhịn rồi sẽ vượt qua.

Lý Bác Hào ngủ chung một phòng với họ vào tối hôm qua đã không thấy bóng dáng, lúc Đường Tiếu ra cửa rửa mặt phát hiện anh ta đã cùng Lý Phân ngồi ở sảnh nhỏ ngoài phòng chờ bọn họ ăn cơm.

Đồ ăn người trung niên cung cấp rất đơn sơ, mấy người tùy tiện đối phó mấy miếng, đã chịu không nổi mà buông đũa, Lý Bác Hào nói: "Hôm nay chúng tôi phải đi điều tra phong tục dân gian bên này, có muốn đi cùng không?"

"Không được, tôi đến nơi này là có nhiệm vụ," Đường Tiếu lắc đầu, ngược lại nhìn về phía người trung niên: "Hôm nay có thể lên núi chứ?"

"Sáng nay có chút sương mù, nhưng nhìn qua hẳn sương mù không lớn, chắc có thể đi." Người trung niên gật đầu, ông thu tiền, trừ lo chỗ ở ăn cơm của họ, còn kiêm chức làm hướng dẫn du lịch, nhưng ông chỉ có một người, có chút chần chờ nhìn về phía Lý Bác Hào bọn họ.

"Không sao, chú dẫn nhóm Đường Tiếu đi lên đi, địa hình trong núi phức tạp hơn, chúng tôi chỉ đi dạo ở trong thôn là được." Lý Bác Hào nói.

"Vậy được… có điều các cậu đi ở nơi nào cũng được, nhưng ngàn vạn đừng đến phía sau miếu thờ thần Thái Tuế, đặc biệt không thể mạo phạm thần Thái Tuế." Người trung niên ngàn dặn dò vạn dặn dò, Lý Bác Hào bọn họ cũng liên tục gật đầu đồng ý, chỉ là không biết vì sao, Đường Tiếu nhìn biểu cảm của họ, cảm thấy bọn họ nhất định sẽ làm trái.

Rõ ràng thời gian quen biết cũng không dài, nhưng là một loại chắc chắn kỳ diệu.

… Ừm, cũng có thể là ấn tượng khuôn mẫu do một số phim kinh dị hoặc là nghề nghiệp của hai người này mang lại cho cậu đi.

Đường Tiếu không đi quản hứng thú của người khác, cậu cũng không tin tưởng với những đầu trâu mặt ngựa này, thôn này dù nguy hiểm, nhiều lắm cũng chỉ là dã thú trên núi, cùng lòng người trong thôn thôi.

Rất nhanh hai bên phân công nhau hành động, Lý Bác Hào bọn họ đi lấy tài liệu, Đường Tiếu cùng hai vệ sĩ đi theo sau người trung niên, đi theo ông ta lên núi.

Trên mặt đất sương mù không rõ ràng, mới vừa vào phạm vi núi rừng lại dày đặc hơn nhiều, Đường Tiếu không rõ lắm lúc này vào núi có phải một lựa chọn tốt hay không, đành phải đi theo sát phía sau người trung niên, hai vệ sĩ cũng một tấc cũng không rời.

"Chú Thành, chú xác định những thực vật biến dị đó chính là đến từ trên ngọn núi này à?"

"Xác định, cậu nhớ cẩn thận, ở ngay chỗ này, chỉ chệch một chút, lúc trước tôi cũng không cẩn thận lạc đường lúc lên núi hái thuốc, mới thấy một mảng lớn thứ hiếm," Chú Thành, cũng chính là người trung niên đầy mặt thổn thức, "Mọi người đều nói đây là dấu vết thần Thái Tuế đi qua, không chịu dính, tôi chỉ thử cầm vào trong thành bán, không ngờ thật đúng là bán được."

Lại là thần Thái Tuế?

Đó là, Đường Tiếu nhíu chặt mày nhìn hoàn cảnh xung quanh, một bên ánh mắt ra hiệu cho vệ sĩ quay chụp phong cảnh dọc theo đường đi bằng điện thoại, không phải để thưởng thức, mà là vì truyền lại để phân tích, phòng thí nghiệm của họ phân tích những tiêu bản động thực vật biến dị đó, phát hiện bộ phận đã xảy ra biến dị gen tính kết cấu, theo lý thuyết loại biến dị mức này, địa phương chắc chắn đã xảy ra tình huống nào đó, chứng bệnh nào đó hoặc là đất đai, chất lượng nước bị ô nhiễm, nhưng suốt chặng đường này, lại không phát hiện dấu vết tương tự.

Hay là nói bọn họ bị lừa, những tiêu bản động thực vật đó căn bản không phải xuất xứ từ nơi này?

Hơn nữa… không biết vì sao, sau khi cậu đi vào ngọn núi này, luôn cảm thấy không quá thoải mái.

Giống với ngày hôm qua, luôn cảm thấy có tầm mắt đang nhìn cậu, ban đầu tưởng rằng không quen ánh mắt xem náo nhiệt của người trong thôn, nhưng đi đến nơi này, rõ ràng chung quanh đều là núi rừng, lý nên không có bóng người, song ngược lại cảm thấy tầm mắt trở nên nhiều hơn, dày đặc hơn, âm trầm hơn.

Trên lý trí Đường Tiếu biết đây đại khái là ảo giác, nhưng si. nh lý lại trội hơn tâm lý đưa ra phản ứng trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!