Chương 12: (Vô Đề)

Lúc này Đường Tiếu đã hoàn toàn tỉnh táo, sực nhớ ra mình còn ở trong trò chơi, quá mệt nên quên offline, như vậy cảnh tượng trước mặt là…

"428? Mi chạy ra đây bằng cách nào?!" Đường Tiếu ôm ngực định ngồi dậy, không hiểu sao có một linh cảm xấu.

Ban đầu cơ sở hợp tác giữa Đường Tiếu và 428 là cân bằng vũ lực của tổ chức Con Mắt Thứ Ba này, mà hiện tại 428 không biết thế nào lại có được năng lực trốn thoát, nói cách khác hắn có thể khôi phục lại trạng thái ban đầu bất cứ lúc nào.

Con Mắt Thứ Ba có được hay không thế! Sao lại có thể mặc kệ vật thí nghiệm chạy lung tung khắp nơi vậy hả?!

Nhưng cũng may, sự việc dường như không có xu thế phát triển theo hướng tệ nhất.

Quái vật không nhúc nhích, đồng tử dựng đứng màu cam vàng kia vẫn nhìn chằm chằm Đường Tiếu.

Ra bằng cách nào? Đó đương nhiên là dùng năng lực mới xuất hiện để chạy ra.

Cắn nuốt đủ lượng máu thịt, 428 mơ hồ cảm nhận được mình lại thức tỉnh được năng lực mới, dưới xu thế mãnh liệt của ý chí, nó thành công chạy thoát khỏi nhà giam mới, còn không quên để lại tại chỗ một quả bào tử để che giấu.

Rõ ràng cơ thể trở nên ấm áp sau khi hấp thu đầy đủ máu thịt, thậm chí có một xúc động ngủ say để tiêu hóa, nhưng không biết vì sao, sự trống rỗng trong lòng lại không được lấp đầy, ngược lại càng thêm trở nên xao động sau khi Đường Tiếu rời đi.

428 thúc đẩy não suy nghĩ, cảm thấy có thể là bởi vì lo lắng con mồi sẽ chết.

Con người thật sự là một loại sinh vật rất yếu ớt, nó vừa chạm nhẹ một cái là không còn, tuy rằng trước đó nó cũng chưa "ăn hết", nhưng nếu chàng trai chết ở bên ngoài, vậy quá đáng tiếc, nó phải gánh vác trách nhiệm, ăn cậu sạch sẽ.

Bởi vậy, sau khi đạt được năng lực mới, 428 lặng lẽ rời khỏi phòng thí nghiệm, một đường đuổi tới nơi có mùi hương của chàng trai đậm nhất.

Dọc theo lỗ thông gió lẻn vào ký túc xá, 428 thành công gặp được chàng trai đang nằm trên giường nhắm mắt ngủ say.

Sắc mặt chàng trai tái nhợt, mắt kính đặt ở đầu giường, môi thiếu sắc hồng, khóe miệng hơi mím lại, vô thức lộ ra một chút yếu ớt.

Trong lòng 428 có hơi ngứa, lại không nói rõ được đây là cảm giác gì, thế là tới gần thuận theo nỗi thôi thúc trong lòng, gần hơn nữa, gần như da kề da, thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim nhẹ nhàng trong lồng ngực.

Còn sống.

428 có chút tiếc nuối, rồi lại không tiếc nuối đến vậy, nhưng lúc này mùi hương thơm xộc vào "mũi" nó, quái vật nhỏ nuốt nước miếng, không nhịn được liế. m liế.m.

Sau đó, người đã tỉnh.

Trước câu hỏi của Đường Tiếu, 428 há miệng mấp máy, buột miệng thốt ra: "… Đói."

Còn đói?

Đường Tiếu cũng tức cười, rất muốn mắng to một câu mi coi ông đây là thứ gì, túi máu cho máu free à?

Nhưng mà khi đối diện đồng tử dựng đứng của 428, lời nói ra lại là câu trái với lòng: "Gần đây tao quá yếu, bác sĩ nói phải bồi bổ, nếu không qua mấy ngày nữa ngài hẵng đến nhé."

Hừ, chờ 428 rời đi thì cậu sẽ ẩn danh tố cáo vấn đề phòng cháy của phòng thí nghiệm, lần này nhất định phải mò ra lỗ hổng của phòng thí nghiệm.

428 không hé răng, Đường Tiếu biết lúc này không thể xin tha, nếu không sẽ khác biệt quá lớn với biểu hiện trước đó ở phòng thí nghiệm, đành phải dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục.

"Mi lại không quay về, nếu bị ai phát hiện mi chạy ra ngoài, mi nhất định phải chết, hay nên nói hiện tại mi đã có tự tin đối chọi với Con Mắt Thứ Ba rồi? Mi cắn nuốt tao ở đây, một khi dữ liệu sự sống của tao biến mất, rất có khả năng sẽ khiến cho cao tầng chú ý."

"Không ăn."

Thật vậy à? Thế hay là thu nước miếng của mi lại đi?

Không biết khi nào sợi nấm đã kéo dài lên, móc lấy vạt áo chàng trai, tựa như mãnh thú chuẩn bị bắt giữ con mồi.

Thật ra 428 vốn cũng không có ý muốn cắn nuốt máu thịt, năng lượng hắn vừa hấp thụ cũng chưa tiêu hóa xong, chỉ là nó vừa nhìn thấy Đường Tiếu thì không kiềm chế được chảy nước miếng.

"Sẽ không, bị thương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!