Editor: YYone
Cha nguyên chủ ghê gớm thật đấy.
Thích Triều nghe thấy tiếng động ngoài cửa, nói với Thích Phong vài câu rồi cúp máy. Hắn cúi xuống kêu hai đứa nhỏ lên tầng chơi.
"Ba ba có chuyện phải làm, lát nữa hai đứa lại xuống đây chơi nhé?"
Lan Lạc và Li Bạch nhìn nhau, ánh mắt Li Bạch ngây ngô, cậu bé chỉ vào cửa, ngẩng đầu nhìn Thích Triều. "Có người xấu đúng không ạ? Ba ba, Li Bạch có thể bảo vệ ba ba!"
Lan Lạc đứng bên cạnh cũng nghiêng đầu thắc mắc. "Không thể cùng ngồi dưới đây được ạ?"
Thích Triều thấy hai nhóc con nhà mình quan tâm như vậy liền mỉm cười, xoa đầu hai đứa. "Không có chuyện gì đâu. Bên ngoài là cha của ba đó, ba sẽ không sao mà, hai đứa lên trước đi."
Lần đầu gặp mặt Thích Triều đã biết cha nguyên chủ không phải người xấu. Hôm nay ông tới, hắn cũng chẳng có gì phải sợ, nhưng hắn vẫn không rõ thái độ của ông với hai đứa nhỏ nên tranh thủ để hai đứa về phòng trước đã.
Li Bạch và Lan Lạc nghe lời gật đầu, cùng nhau lên tầng.
Thích Triều nhìn bóng dáng hai đứa biến mất ở chỗ ngoặt tầng hai mới thở phào nhẹ nhõm, quay người mở cửa cho cha Thích.
Không ngờ cửa biệt thự của nguyên chủ chất lượng tốt vậy, bị cạy ra một lúc mà cha Thích vẫn không vào được.
Ở bên ngoài, vẻ mặt Thích Trầm Minh âm trầm, đường nét gương mặt nghiêm nghị. Vì luôn ngồi ở vị trí cao nên ánh mắt ông cực kỳ sắc bén. Bây giờ đôi mắt đó đang nhìn chằm chằm cấp dưới, dọa đối phương sợ mất mật.
"Sếp, sắp xong rồi ạ."
Cấp dưới mồ hôi đầy đầu.
Thích Trầm Minh không nói gì, người quản gia trẻ tuổi đứng một bên xoa dịu bầu không khí. Khóa chưa kịp cạy ra thì cửa biệt thự đã mở.
"Cha, cha tới rồi à?" Vừa nói, Thích Triều vừa đảo mắt nhìn dụng cụ trên tay người bên cạnh. "Cha báo con mở cửa là được rồi, tìm người cạy khóa làm gì ạ."
"Em trai con nói với con rồi?" Cha Thích không trả lời Thích Triều mà nói tiếp. "Hẳn vậy rồi. Nếu không con sẽ không bình tĩnh thế này."
Vẻ mặt Thích Triều không đổi, hắn mỉm cười. "Quan hệ anh em bọn con tốt thế thì phải giúp đỡ nhau chứ."
Người cha nào cũng mong con cái mình thân thiết với nhau. Quả nhiên nghe xong, dù cha Thích vẫn nghiêm mặt nhưng đã thả lỏng hơn một chút.
Ông đi vào phòng khách, quét mắt nhìn xung quanh, xác nhận không có mấy thứ kia mới ngồi xuống sofa, nâng mắt nhìn Thích Triều. "Búp bê con làm đâu?"
"Nghỉ ngơi trên tầng rồi ạ."
Thích Triều chẳng bất ngờ khi cha Thích biết mình đã tạo ra búp bê, dù sao hắn cũng đăng trên mạng rồi. Kể cả Thích Triều không thừa nhận mình là con trai tỷ phú thì cha Thích để ý kỹ một chút cũng có thể nhìn ra.
Chẳng qua hắn vẫn hơi bất ngờ. Hắn từ chức từ ba, bốn tháng trước, cứ tưởng cha sẽ tới tìm hắn nhưng mãi không có động tĩnh, làm hắn còn tưởng mình cả nghĩ quá.
Giờ nhìn lại mới thấy có lẽ cha vẫn luôn kìm nén cơn giận, nếu không hôm nay đã chẳng kích động đến mức cạy cửa nhà hắn.
Cha Thích trầm mặc gật đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Thích Triều. "Bao giờ con về công ty? Nửa năm hẳn là đủ thời gian để con nghỉ ngơi rồi."
Thích Triều rót nước cho cha Thích xong liền ngồi tựa vào sofa, đôi mắt nâu thẫm nghiêm túc nhìn ông. "Con đã từ chức rồi, sẽ không về nữa đâu." Hắn cười. "Mà con cũng đang có công việc."
"Việc của con là làm búp bê?" Cha Thích liếc hắn, giọng điệu không vui, hiển nhiên không hài lòng với việc đứa con cả tài giỏi của mình tự nhiên đi làm thợ chế tác. Nếp nhăn trên mặt ông ngày càng sâu. "Bao giờ con mới chịu về?"
"Cha, thật ra con không hề thích làm việc ở công ty." Thích Triều dối lòng, dù sao ước mơ của nguyên chủ cũng là kế thừa sản nghiệp gia đình.
"Từ nhỏ đến lớn con cố gắng học tập chỉ vì muốn được cha công nhận."
Câu này không sai, nhưng nguyên nhân nguyên chủ muốn được cha Thích công nhận không phải là do thiếu thốn tình thương mà chỉ vì sản nghiệp. Nhưng để cha đồng ý thì vẫn phải đi bài tình cảm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!