Chương 32: Lan Lạc: Anh không được thích con người

Editor: YYone

Thích Triều để ý phản ứng của Mạc Tư.

Liên hệ tới chuyện ban nãy, Thích Triều cảm thấy hẳn cậu vẫn đang giận dỗi Lan Lạc.

Ban đầu Lan Lạc chẳng biết do đâu mà tức giận với anh cả, bây giờ lại đến Mạc Tư giận Lan Lạc. Đôi anh em này đáng yêu quá mức rồi.

Thích Triều nhìn thoáng qua màn hình, nói chúc ngủ ngon với ba cha con đang ngồi trên sofa rồi đi lên tầng.

"Mạc Tư, con rất muốn thứ kia à?"

Trong phòng khách, Thẩm Du Hi đột nhiên lên tiếng. Giọng anh nhàn nhạt, nghe không rõ cảm xúc nhưng lại khiến Mạc Tư cứng đờ, thả lòng bàn tay đang nghịch nơ bướm.

Mạc Tư cúi đầu, khàn giọng đáp. "Một chút ạ. Hắn làm phỏng theo cha nên con mới muốn."

Lan Lạc ngồi bên cạnh bĩu môi, hiển nhiên vẫn còn giận anh trai.

Thẩm Du Hi mỉm cười nhẹ nhàng, dịu dàng cởi nơ bướm bị Mạc Tư làm loạn hết cả lên. Băng vải trên cổ tay tuột xuống, để lộ làn da phủ kín vết sẹo.

Những vết sẹo đó như bị vật sắc nhọn cứa qua, chúng dày đặc đến đáng sợ. Chỉ cần nhìn vào cũng khiến người ta sởn hết cả tóc gáy, không khỏi nghĩ rằng liệu làn da dưới băng vải có phải đều bị tàn phá nghiêm trọng như thế này không.

Biểu cảm của ba người ở đây không thay đổi, dường như đã sớm nhìn quen. Thẩm Du Hi dùng băng vải mới, quấn một vòng quanh cổ tay Mạc Tư.

"Muốn búp bê thôi thì được." Thẩm Du Hi quấn chặt băng vải, sau đó buộc nơ bướm. Anh mỉm cười. "Từ khi các con sinh ra, ta đã dạy rằng không được thích bất kì con người nào. Câu này ta sẽ không nhắc lại lần thứ hai."

Ánh mắt anh rơi xuống người Lan Lạc, đôi mắt màu xanh ôn hòa như biển cả, nhưng cũng ẩn chứa cảm xúc phức tạp, khó nhìn thấu. "Ta sẽ không nói lại lần thứ ba."

Lan Lạc không biết tại sao cha đang nói chuyện với Mạc Tư lại quay sang nhìn mình. Ngón tay cậu nhóc cào cào sofa, ngập ngừng nói. "Nhưng mà thưa cha, chủ nhân tốt với con lắm. Hắn không giống trước kia nữa."

Nụ cười Thẩm Du Hi vụt tắt, anh nhìn Lan Lạc, hơi nghiêng đầu, mái tóc vàng theo động tác rủ xuống vai, đôi mắt xanh trong veo lạnh buốt.

Lan Lạc cứng đờ đứng yên tại chỗ, cậu nhóc do dự, đi tới trước mặt cha.

"Giống ạ."

Thẩm Du Hi đưa tay phải ra, nhẹ nhàng xoa mặt Lan Lạc. Mấy giây sau, anh cúi đầu hôn lên trán cậu nhóc.

Người đàn ông tóc vàng vẫn dịu dàng như cũ, nhưng ánh mắt sâu thẳm lại khiến người ta sợ hãi. "Kể cả hắn có thay đổi đến mức nào thì cũng chỉ là một phần kế hoạch của chúng ta. Các con có thích hắn hay không đều không quan trọng, có hiểu không?"

Thích Triều là một người rất kỳ lạ. Thậm chí nếu so với con trai của gia đình giàu nhất Lam Tinh thì hệt như hai người khác nhau. Thẩm Du Hi có chút tò mò, nhưng chỉ đơn giản là tò mò mà thôi. Về việc tại sao người này lại thay đổi lớn như vậy, hay có phải con trai của tỷ phú hay không đều không đáng quan tâm. Dù anh hứng thú với hắn thì cũng chẳng ảnh hưởng đến hiện tại.

Thẩm Du Hi rũ mi, Thích Triều chỉ có một thân phận duy nhất, là quân cờ trong kế hoạch của bọn họ.

Lần đầu được cha thơm, Lan Lạc có hơi choáng váng. Có nghe rõ lời cha nói không thì chỉ cậu nhóc mới biết được.

Mạc Tư ngồi một bên, nhìn cha hôn trán Lan lạc. Con mắt đen kịt không hề lay động, nhưng lại có cảm giác tủi thân khó diễn tả.

Nhưng cha không để ý tới cậu, cha nói xong liền tiếp tục xem hoạt hình. Sau một đến hai tiếng thì đứng dậy về phòng.

Tám giờ Lan Lạc đã lên giường đi ngủ, thật ra Mạc Tư cũng nên nghỉ ngơi nhưng cậu lại ngồi im ở phòng khách một tiếng mới đứng lên. Cậu đứng trên bậc cầu thang đầu tiên, nhìn cửa phòng cha đóng chặt, đôi môi dưới băng vải khẽ nhúc nhích.

Cậu cũng muốn được thơm.

Nhưng cha không cho, Mạc Tư không thể đòi hỏi.

Mạc Tư nghịch nơ bướm, con mắt đen ảm đạm, cậu xoay người lên lầu. Mới vừa tới nơi đã thấy Thích Triều đang loay hoay trước cửa phòng mình.

Mạc Tư suy nghĩ, ngón tay khẽ nhúc nhích, sau lưng cậu lập tức xuất hiện một không gian vặn vẹo, kích thước xấp xỉ bằng chiều cao của cậu. Chân phải Mạc Tư lui về sau, bóng người biến mất khỏi cầu thang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!