Editor: YYone
Hai mỏ quặng đủ để khiến Thích Triều lung lay.
Chưa tính đến phần thưởng này đáng giá bao nhiêu tiền, chỉ cần có quặng đá năng lượng thì chẳng phải nhóc con trong nhà muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu?
Thích Triều thở hắt ra, tạm thời gác vụ thi đấu qua một bên.
Hiện giờ mẫu thạch còn chưa thức giấc, hắn còn chưa đủ tư cách dự thi, còn quá sớm để nghĩ ngợi đến mấy thứ này. Vả lại hắn cần tìm hiểu thông tin rồi mới biết liệu có muốn tham gia thi đấu hay không.
Buổi chiều, Lan Lạc tiếp tục vào "phòng mổ", Thích Triều và Mạc Tư lại cùng "đứng canh" bên ngoài.
Mạc Tư trầm mặc, kiệm lời ngồi ngoài cửa. Thích Triều chủ động nói mấy câu mà cậu chỉ ừm hoặc à, phản ứng cực kỳ lạnh nhạt.
Thích Triều ngoại giao tốt đến đâu cũng chịu không nổi.
Bầu không khí dần trở nên cứng nhắc, may lần này sau hai tiếng Tiến sĩ đã đi ra, phá vỡ cục diện xấu hổ này.
Thích Triều cào tóc, đi vào trong phòng. Lan Lạc vẫn nắm mắt nằm trên giường, trên mu bàn tay và cổ chân bôi kín thuốc mỡ màu lục.
Loai thuốc mỡ hôm qua Thích Triều không rõ nhưng hắn biết loại thuốc màu xanh này. Đây là thuốc chuyên dùng để khép miệng vết thương, cực kỳ đắt đỏ, một mg thôi đã tốn đến hơn vạn tinh tệ. Nếu muốn bôi kín hết các vết nứt thì ít nhất phải dùng tới hai mươi mg.
Thích Triều chưa từng hỏi Tiến sĩ về phí chữa vết thương này. Ban đầu hắn nghĩ dù tốn bao nhiêu hắn cũng sẽ chi để chữa trị cho Lan Lạc, giả cả hỏi sau nhưng xem ra gần trăm vạn tinh tệ có lẽ không đủ.
Thích Triều tới phòng ngủ của Tiến sĩ, muốn hỏi chi tiết. Nếu không đủ thì hắn phải nghĩ cách kiếm thêm tiền.
"Tại sao ngài phải trả tiền cho tôi?" Ánh mắt Thẩm Du Hi mơ hồ, dường như không hiểu ý của Thích Triều. Anh tháo kính xuống, để lộ đôi mắt đào hoa xinh đẹp. Thẩm Du Hi khẽ cười. "Nếu là người khác thì tôi đã ra giá đủ để đào rỗng họ rồi."
"Khiến những người đó "máu chảy đầm đìa" mới làm họ động não suy nghĩ trước khi khiến búp bê bị thương nhưng ngài thì không cần."
Khóe miệng Thẩm Du Hi hơi nhếch lên. "Tôi nhìn ra được ngài thật sự rất thích búp bê, cũng rất hối hận về hành động trước kia của mình. Nếu ngài không lặp lại sai lầm đó thì tôi sẽ không thu tiền."
Như vậy cũng được hả? Thích Triều nhíu mày, vừa định mở miệng thì Thẩm Du Hi đã đánh gãy lời hắn.
Tiến sĩ tết tóc thành bím, thả xuôi trên vai phải, đôi mắt đào hoa tràn ngập ý cười. "Chúng ta không phải bạn bè sao? Nếu là bạn thì đừng tính toán chi li vậy."
Thích Triều ngạc nhiên, lời nói đến miệng lại nuốt xuống. Hắn không nhắc lại nữa mà mỉm cười. "Coi em là bạn mà câu nào cũng dùng "ngài" thế? Anh còn chẳng gọi tên em được mấy lần, khách sáo quá rồi."
Giờ đến lượt Tiến sĩ nghẹn lời, anh khựng lại, cuối cùng đành chịu thua, bất đắc dĩ gọi. "Thích Triều."
Thích Triều hài lòng gật đầu, con ngươi nâu thẫm ánh lên ý cười.
Quan hệ hai người dường như có tiến bộ vượt bậc, trở thành những người bạn được cả hai công nhận.
"Cậu chế tạo búp bê đến bước nào rồi?"
Thẩm Du Hi cong mắt, dường như rất tò mò.
Thích Triều suy nghĩ, chủ động mời anh xuống tầng hầm, hắn thoải mái nói." Anh Thẩm muốn biết thì cùng em xuống xem đi."
Khóe miệng Thẩm Du Hi cong lên, đi theo sau hắn.
Cầu thang xuống tầng hầm đều có đèn chiếu sáng màu lam, tuy không thể nói là tối nhưng lúc xuống cầu thang vẫn phải cẩn thận nếu không sẽ dễ bị trượt chân.
"Anh đặt tay lên vai em đi."
Thích Triều đứng ở bậc thang thấp hơn, hơi quay người lại.
Con người Thích Triều tương đối phức tạp. Bình thường có thể vô tư, không để ý đến nhiều thứ nhưng lại hay chú ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!