6
Mẹ buông tay, đôi mắt đỏ hoe, hỏi tôi:
"Lý Hạ, mẹ nuôi con ăn học để con đến đây làm mát -xa à?"
"Không phải, con chỉ muốn giúp mẹ thôi. Con giúp mẹ làm vài khách, để mẹ đỡ phải làm."
"Con bao nhiêu tuổi mà đã làm mát -xa? Việc đó có dành cho con không?"
"Không sao đâu mẹ, trước đây nghỉ hè con còn bưng gạch ở công trường suốt, công việc đó con cũng làm được mà. Con có thể kiếm tiền, mẹ đừng giận!"
Nghe tôi nói vậy, mẹ càng khóc nhiều hơn.
Tôi không biết phải làm gì, cảm thấy bối rối.
Mẹ cứ khóc mãi mới ngừng, rồi hỏi tôi:
"Có phải con thấy có mẹ làm nghề mát -xa là xấu hổ không?"
"Xấu hổ gì chứ, mẹ mát -xa nuôi con mà! Là lỗi của con, con luôn làm phiền mẹ." Tôi ôm lấy mẹ, không kìm được mà bật khóc.
Mẹ ôm tôi thật chặt:
"Lý Hạ, nhất định phải học thật giỏi nhé!"
"Vâng! Con sẽ cố gắng thi vào trường đại học tốt nhất, con sẽ mua nhà lớn cho mẹ, mua cả cái giường thật lớn."
Năm tôi 15 tuổi, tôi thi đỗ vào ngôi trường trung học hàng đầu ở thành phố.
Mẹ cầm tờ thông báo nhập học, không ngừng rơi nước mắt.
Mẹ bảo đã mua nhà, ở gần ga tàu.
Tôi vui mừng hỏi, vậy là từ giờ chúng tôi sẽ không phải ngủ trên giường mát
-xa nữa sao?
Mẹ gõ nhẹ đầu tôi, bảo:
"Giường mát -xa làm sao? Nó làm con ấm ức chắc? Nhà đó phải cho thuê để mẹ lấy tiền đóng học phí, tiền sinh hoạt cho con chứ."
Niềm vui như thoáng qua, mẹ tính toán cho tôi bao khoản chi tiêu, còn bảo phải kiếm tiền từ đâu.
Mẹ còn hối hận vì đã tiêu xài quá nhiều, lẽ ra có thể tiết kiệm thêm chút nữa.
Mẹ cả năm mới mua được một bộ đồ mới, vì đã có đồng phục nhân viên, nhưng vẫn thấy mình tiêu hoang.
Những lời mẹ nói làm tôi thấy bất an, tôi liền ngắt lời mẹ.
"Mẹ ơi, mẹ tính toán nhiều thế làm gì? Sau này chẳng phải con sẽ luôn bên mẹ sao?"
Mẹ nhìn tôi cười, rồi ôm tôi vào lòng.
Mẹ vỗ nhẹ vai tôi, tự nói với chính mình:
"Cô bé của mẹ lớn rồi."
Ông bà ngoại tôi đã mất từ lâu, chỉ để lại ngôi nhà đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!