3
Việc giặt quần áo không phải vấn đề lớn, nhưng đồ lót của Trình Thành cứ bị ném lẫn vào. Tôi không dám tìm cậu ta nói chuyện, hay đúng hơn là tôi sợ. Kỳ lạ là, Trình Thành là người duy nhất trong nhà chưa bao giờ đánh tôi, nhưng lại là người tôi sợ nhất.
Tôi đành phải khéo léo nhờ mẹ cậu ta, và bà ta đáp lại bằng nụ cười đầy ác ý:
"Mày đừng tưởng mày xấu xí như vậy mà con trai tao lại để ý nhé?"
Dù chỉ mới mười một tuổi, nhưng tôi hiểu rõ ý của bà ta.
"Mày nhìn lại mình đi, đừng tự ảo tưởng nữa."
Không biết nói cảm giác này với ai, cũng chẳng biết phải mở lời ra sao.
Dường như lòng tự trọng của tôi bị dẫm nát không còn chút gì.
Nhưng tôi vẫn kiên quyết không giặt đồ lót cho Trình Thành, thấy quá ghê tởm.
Tôi bỏ đồ của cậu ta sang một bên, nhưng cậu ta cố tình xuất hiện mỗi lần tôi giặt đồ, nhặt đồ của mình lên rồi lại thả vào chậu giặt. Khi tôi đứng dậy, cậu ta nắm lấy tay tôi.
Bàn tay cậu ta lạnh buốt, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi khiến tôi sợ hãi đến tột độ.
Tôi vùng vẫy điên cuồng, nhưng cậu ta lại đến gần hơn:
"Tao đâu có ăn thịt mày, sợ gì?"
Tôi đẩy mạnh cái xô, nước b.ắ. n tung tóe khắp nơi.
Bố tôi đi tới, lạnh lùng nói:
"Lại chuyện gì nữa đây? Chỉ giặt đồ thôi mà, có gì mà tỏ vẻ uất ức?"
Giọng ông đầy những tạp âm, giống như trống trận gõ liên hồi, âm vang dồn dập, làm tôi có cảm giác buồn nôn.
Tôi không biết khi nào những ngày này mới kết thúc.
Bố tôi làm thợ xây, có lẽ vì sức khỏe tốt nên ông thường làm nhiều hơn người khác và được trả lương cao hơn. Tôi nghe nói có khi ông kiếm được hơn một ngàn mỗi ngày.
Mẹ kế tôi làm phụ thợ.
Mỗi kỳ nghỉ hè, họ đưa tôi và Trình Thành lên thành phố, nói là để đi chơi, nhưng thực chất chỉ có Trình Thành được chơi. Còn tôi phải lo giặt đồ, nấu nướng, và thậm chí còn phải ra công trường giúp đỡ.
Một lần khi đang khuân gạch, viên gạch rơi trúng ngón tay tôi khiến nó sưng tím lại, nước mắt tôi chực trào.
Bố tôi chỉ liếc qua rồi khó chịu bảo:
"Chút chuyện mà làm như yếu đuối lắm."
Chỉ có cô bác cùng làng với tôi làm ở đó là chạy đến, đưa cho tôi cái băng keo cá nhân, dù chẳng giúp ích gì mấy. Ngón tay tôi vẫn tiếp tục sưng lên.
Cô ấy nhìn tôi, lo lắng: Có sao không con?
Dù đã quen chịu đựng, nhưng lời quan tâm của cô khiến tôi không kiềm chế được, nước mắt tuôn rơi từng giọt, rơi cả lên tay cô và tay tôi. Chỉ trong thoáng chốc, đôi mắt cô cũng đỏ hoe.
Cô ôm tôi vào lòng, vỗ về:
"Ráng lên, lớn rồi sẽ hết khổ thôi con."
Lớn lên… xa xôi quá! Bao giờ tôi mới đủ lớn để thoát khỏi những ngày này?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!