16
Thịnh Thanh Dương ngồi cách đó không xa, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi, anh đã nghe thấy hết mọi chuyện vừa xảy ra.
Giờ anh chắc đã biết tôi, dưới lớp vỏ bọc con người này, là một người tối tăm và xấu xa thế nào rồi.
Không lâu sau, tôi nghe được tin tức tiếp theo.
Khoảnh khắc biết chuyện đó, trong lòng tôi dâng lên vô vàn cảm xúc: sảng khoái, bất an, và cả bối rối.
Cha tôi đã gi//ết c//hế//t Trình Thành.
Mẹ kế vì chạy nhanh nên không bị gi//ết, nhưng cũng bị hủy dung nhan.
Ông muốn gọi điện cho tôi từ trong tù, nhưng tôi từ chối.
Mẹ tôi đã ra đi với nỗi tiếc nuối, làm sao tôi có thể để ông ta có được sự toại nguyện vào khoảnh khắc cuối đời, tôi muốn ông phải c//hế//t đi mà không bao giờ được tha thứ.
Trông như thể sự báo thù đã hoàn tất, tôi bỗng dưng không còn việc gì để làm.
Và Thịnh Thanh Dương cũng ít liên lạc với tôi hơn, tôi nghĩ có lẽ anh ấy cũng sợ tôi như thế này.
Mỗi ngày, tôi ngủ không biết bao lâu, ban ngày cũng ngủ, thường tỉnh dậy khi trời đã tối.
Tôi rất nhớ Thịnh Thanh Dương, rõ ràng trước đây tôi có thể sống một mình, nhưng sau khi anh ấy rời đi, căn phòng trống vắng đến đáng sợ, tôi theo thói quen với tay tìm gối, nhưng bên cạnh lại chẳng có ai.
Cho đến khi em trai của anh ấy đến tìm tôi, nói tôi nên đi thăm Thịnh Thanh Dương.
Tôi nói anh ấy chắc không muốn gặp tôi nữa, nhưng em trai anh hét lên:
"Anh tôi vì cô mà quyết định phẫu thuật đấy, cô có biết cuộc phẫu thuật đó nguy hiểm đến tính mạng không? Chỉ có ba mươi phần trăm cơ hội, tôi cầu xin cô, ngăn anh ấy lại được không? Tôi không thể sống thiếu anh trai!"
Một người lý trí như Thịnh Thanh Dương, làm sao lại mạo hiểm như vậy?
Lòng tôi rối bời, chạy nhanh đến nơi, thấy anh nằm trong phòng, rèm cửa kéo kín.
Ra ngoài! Anh nhắm mắt, nói thẳng.
Dưới ánh sáng yếu ớt, tôi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của anh, lòng càng thêm đau đớn.
Tôi bước đến và ôm lấy anh, anh mở mắt mới phát hiện là tôi.
Buông ra! Giọng anh nghiêm nghị, nhưng không có chút uy h.i.ế. p nào với tôi.
"Tại sao anh lại muốn phẫu thuật?"
"Chỉ là muốn đứng lên thôi, không liên quan gì đến em."
Tôi hôn nhẹ lên môi anh, làm sao lại không liên quan đến em được? Phẫu thuật đó nguy hiểm như vậy, nếu anh có mệnh hệ gì, em sẽ thành góa phụ mất.
Anh bật cười vì tức,
"Thật không biết xấu hổ!"
Chúng tôi ôm chặt lấy nhau, nhất là Thịnh Thanh Dương, anh ôm tôi thật chặt như thể dồn hết sức lực. Không biết bao lâu, tôi nghe anh thở dài:
"Anh muốn đứng lên để che chở cho em."
Nước mắt tôi lập tức lăn xuống:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!