Chương 9: Ta giúp ngươi xoa

Thẩm Thanh Yến ngẩn người nhìn Lâm Sơ, dường như không ngờ cậu lại tự hành hạ chính mình đến mức đó. Phải đau đớn thế nào thì mới không kìm được mà cào rách da thịt... Trong lòng hắn dâng lên bao cảm xúc phức tạp, rõ ràng chỉ là một quân cờ, vậy mà lại khiến hắn thấy nhói đau không nói thành lời.

Hắn vội nắm lấy đôi tay hỗn loạn của Lâm Sơ, ấn chặt vào lòng bàn tay, ngăn cậu tiếp tục làm hại bản thân.

"Lâm Sơ, đừng như vậy, ngươi sẽ làm mình bị thương mất."

Nhưng Lâm Sơ đã chẳng còn nghe được gì. Đau đớn khiến cậu mất hết lý trí, muốn giãy khỏi sự kiềm giữ của Thẩm Thanh Yến. Thân thể gầy yếu chẳng còn sức lực, cậu chỉ có thể để nước mắt rưng rưng rơi xuống, nức nở cầu xin: "Điện hạ, ta đau quá... đau quá..."

Cậu cầu khẩn không ngừng, thân thể mềm nhũn vô thức cọ vào người Thẩm Thanh Yến. Cậu ngồi trong lòng ngực Thẩm Thanh Yến, chỗ mềm mại kia cạ vào bên hông hắn, vặn vẹo tìm kiếm chút giải thoát.

Thẩm Thanh Yến hít sâu một tiếng, ánh mắt càng thêm tối lại.

Hắn kéo hai tay Lâm Sơ bắt chéo ra sau lưng, ép sát vào ngực mình rồi ấn bàn tay lớn lên hông cậu, giọng khàn thấp: "Ngoan nào, bổn vương giúp ngươi xoa xoa, lát nữa sẽ không đau."

"Ưm..."

Một tiếng rên khe khẽ bật ra khi bàn tay Thẩm Thanh Yến xoa ngực cậu.

Lâm Sơ cảm thấy một luồng tê dại từ nơi ngực lan khắp toàn thân, đan xen cùng sự cắn xé của cổ trùng, khiến cậu vừa đau vừa khát khao đến run rẩy.

"Có phải chỗ này đau không?" Thẩm Thanh Yến sợ làm cậu tổn thương, động tác cực kỳ nhẹ nhàng.

Lâm Sơ vừa khóc vừa gật đầu, lát sau lại lắc đầu.

"Sao vậy? Không phải chỗ này thì chỗ này?"

Hắn đổi vị trí xoa, Lâm Sơ run lên, cả người mềm nhũn ngã hẳn vào lòng ngực hắn.

Mỹ nhân trong ngực, giờ phút này Thẩm Thanh Yến lại chẳng có tạp niệm nào khác. Hình ảnh Lâm Sơ đau đớn khắc sâu vào mắt hắn, khiến hắn chỉ muốn tìm cách làm thế nào để giảm đau cho người này, làm sao để ngực đầy vết cào kia có thể lành lại.

Từng chút từng chút, hắn dịu dàng vỗ về, nhìn Lâm Sơ ngoan ngoãn rúc trong ngực mình, hơi thở dần ổn định. Hắn kề sát tai hỏi: "Còn đau không?"

"Đau..." Lâm Sơ vô thức cọ vào ngực hắn, giọng mềm mại yếu ớt như một con mèo nhỏ đang làm nũng.

Bàn tay Thẩm Thanh Yến khựng lại, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả.

Bàn tay ấn trên hông cậu vô thức siết chặt, để lại từng vết hằn tím. Có lẽ chính lực đạo mạnh mẽ đó lại khiến cơn đau do cổ trùng dịu đi phần nào. Nhưng ngược lại, bàn tay đang xoa ngực thì quá nhẹ, khiến Lâm Sơ trong cơn đau khổ lại càng cầu xin: "Điện hạ... có thể dùng sức thêm một chút không?"

Đuôi mắt ửng đỏ, như thể đang khát cầu thứ gì đó.

Thẩm Thanh Yến thở dồn dập, tay cũng theo đó mà siết mạnh hơn.

Lâm Sơ rên khẽ, thân thể càng mềm oặt, tựa như dòng nước trong chờ bị khuấy đục.

Nghe âm thanh r*n r* như mèo nhỏ ấy, đầu óc Thẩm Thanh Yến trống rỗng, chỉ biết lặp đi lặp lại động tác, xoa suốt cả một ngày cho đến khi đêm xuống, cơn đau của Lâm Sơ mới dần dịu lại.

Cả người cậu ướt đẫm mồ hôi, ngồi trong lòng Thẩm Thanh Yến, ánh mắt tan rã rồi lại dần lóe sáng.

Khi tỉnh táo trở lại, cậu mới sực nhớ vừa rồi mình đã làm gì, điện hạ đã làm gì với mình. Từ cổ đến tai rồi cả khuôn mặt cậu bỗng đỏ bừng.

Hắn lắp bắp: "Điện... điện hạ, ta không cố ý... ta thật sự không muốn câu dẫn ngài..."

Thẩm Thanh Yến cũng chẳng còn sức mà đi đâu. Thái dương hắn ướt nhẹp mồ hôi, gương mặt vốn lạnh lùng nay thoáng hiện nét khó đoán. Mắt phượng khẽ liếc, nhìn thấy ngực trắng của Lâm Sơ không chỉ đầy vết cào mà còn chi chít vết bầm do tay mình để lại.

Hắn khẽ ho một tiếng, vành tai bất giác đỏ lên.

Trong tay hắn vẫn còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo mịn màng của da thịt người kia.

Lần này hắn không trách Lâm Sơ câu dẫn, mà nhìn thật sâu vào đôi mắt sắp khóc của người trước mặt, giơ tay lau nước mắt cho cậu: "Nhóc khóc nhè, cả buổi chiều vẫn chưa khóc đủ sao? Ngươi thích bị bổn vương dỗ đến khóc vậy à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!