"Không sợ."
Lâm Sơ dùng cặp mắt hồ ly mê người kia, trong veo ngây thơ nhìn Thẩm Thanh Yến: "Ta vốn là người của điện hạ, điện hạ muốn đối xử với ta thế nào cũng được."
Rõ ràng không ngờ Lâm Sơ ngoan đến mức này, yết hầu Thẩm Thanh Yến khẽ chuyển động, hắn nghe rõ ràng nhịp tim của mình như muốn phá tung lồng ngực.
Nếu không phải lý trí vẫn còn níu giữ, hắn e rằng đã không nhịn nổi mà muốn Lâm Sơ ngay tại chỗ.
May mà hắn vẫn nhớ rõ thân phận của người đang nằm trong ngực.
Một tiểu quan ở lâu Túy Nguyệt, một quân cờ có thể là do nhị hoàng tử đưa đến bên cạnh hắn. Hắn sao có thể động vào được?
Hắn chỉ đang lợi dụng thôi.
Thẩm Thanh Yến nắm vòng eo mềm mại của Lâm Sơ, ngón tay siết chặt đến trắng bệch. Khi lý trí trở lại, hắn lạnh giọng hừ: "Lại muốn quyến rũ ta à, bớt đi, bổn vương không mắc mưu."
Lâm Sơ tội nghiệp cắn môi, rõ ràng là điện hạ tự hỏi trước, giờ thế nào lại thành lỗi của cậu?
Cậu vòng tay ôm cổ Thẩm Thanh Yến, cố gắng nhổm người lên, cằm gác trên vai rộng của hắn, như bị ấm ức mà không thèm đáp lại.
Bị hành động này chọc cười, Thẩm Thanh Yến vỗ nhẹ sau lưng cậu: "Sao còn giận dỗi? Ngươi ở lâu Túy Nguyệt lâu như vậy, cũng đối xử với khách như vậy sao?"
Trong giọng nói mang theo chút vị chua mà chính hắn cũng không nhận ra.
Lâm Sơ cụp mi, khàn khàn nói: "Cũng không ở đó lâu."
Càng không có vị khách nào cả.
Thẩm Thanh Yến không nghe rõ cậu lẩm bẩm gì, chỉ ôm người đi đến bể tắm........
Đến nơi, hắn đặt cậu xuống, gọi hạ nhân vào hầu hạ tắm rửa.
Hắn vốn không định cùng tắm, khi nãy chỉ là buột miệng nói đùa. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâm Sơ, hắn không yên tâm dặn: "Hầu hạ cẩn thận, đừng để người bị cảm lạnh."
"Vâng, điện hạ."
Thẩm Thanh Yến bước ra ngoài, gió đêm lạnh thổi tan hơi nóng trong người. Không biết có phải do hơi nước trong bể tắm hun cho nóng hay không mà mặt mày hắn lại ửng đỏ.
Đêm nay chắc lại phải ngâm mình trong nước lạnh rồi........
Vài ngày sau, thân thể Lâm Sơ vẫn không khá hơn, việc nuôi cổ cứ thế trì hoãn.
Cho đến hôm ấy, hầu phủ Ninh Viễn cho người đến mời gấp. Khi Thẩm Thanh Yến đến nơi, thấy Thẩm Hạc Quy và Tô Thanh Lạc cũng có mặt.
Thẩm Hạc Quy lo lắng tiến lên: "Hoàng thúc, không ổn rồi, hôm nay độc trong người Túc Tuyết lại phát tác, ngài mau đi xem."
Nghe vậy, Thẩm Thanh Yến không dám chậm trễ, vội theo họ đến phòng Kiều Túc Tuyết. Thái y đã có mặt, nhưng sắc mặt rất nặng nề.
"Tạ thái y, tình hình thế nào?"
Vị thái y này vốn là người từng cùng Thẩm Thanh Yến bàn bạc chuyện nuôi cổ. Ông lắc đầu: "Độc đã xâm nhập ngũ tạng lục phủ. Nếu trong vòng năm ngày không kịp có đợt giải dược đầu tiên, e là khó giữ mạng."
Nghe vậy, mặt Thẩm Hạc Quy lập tức trắng bệch: "Hoàng thúc, việc nuôi cổ tiến triển thế nào? Có thể lấy huyết chưa?"
Thẩm Thanh Yến cau mày. Nhiều ngày nay hắn lo cho thân thể Lâm Sơ nên vẫn chưa để cậu nuôi cổ, không ngờ lại khiến bệnh tình Kiều Túc Tuyết nặng thêm.
"Cho ta ba ngày. Ba ngày sau ta sẽ tự mang giải dược đến."
Đôi mắt hắn lạnh lùng, nhìn Kiều Túc Tuyết vẫn hôn mê. Hắn biết mình không thể mềm lòng với Lâm Sơ thêm nữa........
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!