Chương 7: Dơ chết đi, còn không mau đi tắm rửa

Thấy Lâm Sơ nghẹn đến mức sắp không thở nổi, Thẩm Thanh Yến bóp cằm bắt cậu há miệng. Lúc này Lâm Sơ mới không kìm nổi nữa mà ho kịch liệt, ho đến mức suýt nôn, cả người run rẩy liên tục.

Cảm nhận người trong ngực căng cứng, Thẩm Thanh Yến đưa tay vỗ lưng cậu, từng chút từng chút giúp cậu thở đều. Đợi đến khi Lâm Sơ dần dần dịu xuống, hắn mới đưa chén nước kề bên môi.

"Uống chút đi."

Lâm Sơ ngoan ngoãn như con mèo nhỏ nép trong lòng ngực Thẩm Thanh Yến, cái miệng nhỏ nhấp từng ngụm từng ngụm.

Uống xong nước, sắc mặt cậu khá hơn đôi chút, chỉ là cả người không còn sức lực. Cậu cố gắng muốn gượng ra khỏi lòng Thẩm Thanh Yến, vừa nhích người đã bị bàn tay nóng rực ấn chặt eo kéo trở về.

"Đừng cử động."

Giọng Thẩm Thanh Yến trầm thấp, bàn tay vô thức vuốt dọc theo sống lưng mảnh khảnh của Lâm Sơ, như thể làm vậy thì lòng hắn cũng bình tĩnh lại.

Qua một lúc, hắn mới gọi La Quan vào, bảo đi mời đại phu.

La Quan vừa bước vào thì thấy Lâm Sơ tựa trong lòng ngực Thẩm Thanh Yến, khóe mắt ửng đỏ, mắt phủ hơi sương như vừa khóc, giữa mày còn có nốt ruồi đỏ quyến rũ đến động lòng người.

Ánh mắt gã khựng lại, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nhiều.

Chẳng mấy chốc đại phu đến, chính là vị từng khám cho Lâm Sơ lúc cậu mới vào phủ.

"Cậu ấy thế nào rồi?"

Thấy đại phu vừa bắt mạch vừa thở dài, Thẩm Thanh Yến nhíu mày.

Đại phu đáp: "Điện hạ, thân thể vị tiểu công tử này suy kiệt nghiêm trọng, so với lần trước còn yếu hơn nhiều. Thêm nữa, hiện giờ thời tiết trở lạnh, có lẽ vì thế mới ho không dứt. Sau này phải đặc biệt chú ý giữ ấm."

Đại phu không biết trong cơ thể Lâm Sơ có cổ trùng, chỉ nghĩ cậu bị phong hàn nên châm cứu mấy huyệt, rồi kê thêm thuốc nhuận phổi giảm ho, sau đó mang hòm thuốc rời đi.

Việc nuôi cổ không thể để nhiều người biết, nên Thẩm Thanh Yến cũng không giải thích.

Hắn nhéo nhéo cổ trắng nõn tinh tế của Lâm Sơ, trấn an: "Nuôi cổ sẽ khiến thân thể ngươi suy yếu, nhưng không nguy hiểm tính mạng. Một năm sau bổn vương sẽ giúp ngươi điều dưỡng lại."

Trước đây hắn vốn định sau khi nuôi cổ xong sẽ cho Lâm Sơ một khoản tiền, để cậu tự chăm sóc bản thân.

Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ yếu ớt như chỉ cần gió thổi cũng bệnh, hắn khó mà yên tâm giao phó cho chính cậu tự lo. Chi bằng giữ bên cạnh dưỡng cho khỏe hẳn rồi mới tiễn đi.

Lâm Sơ lại không hiểu hàm ý trong lời, chỉ nghĩ: một năm sau mình vốn chẳng còn cần điều dưỡng nữa, chỉ cần tìm một nơi non xanh nước biếc, nằm xuống trong lòng đất là coi như kết thúc cả đời.

Cậu chẳng quan tâm đến sức khỏe bản thân, chỉ muốn lấy được số tiền công kia, để sau khi cậu đi rồi, mẹ và muội muội có thể sống tốt hơn.

Uống thuốc xong, Lâm Sơ buồn ngủ, ngã lên giường thiếp đi.

Thẩm Thanh Yến lúc này mới ra khỏi phòng.

La Quan tiến lên hỏi: "Điện hạ, hôm nay còn phải cho Lâm Sơ uống thuốc nuôi cổ không?"

"Khoan đi, chờ cậu ấy khỏe lại rồi tính."

Thẩm Thanh Yến xoa mi tâm, biết rõ mình không nên mềm lòng với Lâm Sơ, nhưng nghĩ đến dáng vẻ ngoan ngoãn đáng thương kia, người vốn lạnh lùng như hắn cũng không nỡ xuống tay.

La Quan nghe vậy, muốn nói gì rồi thôi.

Nhớ đến cảnh trong phòng vừa rồi, gã càng thấy điện hạ hình như quá để tâm đến Lâm Sơ.

Đến khi trời tối, Lâm Sơ dần tỉnh.

Uyển Hương sợ cậu đói bụng nên sớm chuẩn bị bữa tối, vừa tỉnh là có thể ăn ngay. Biết công tử vốn ăn ít, Uyển Hương chuẩn bị phần thức ăn nhỏ, lần lượt mang vào hầu hạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!