Chương 64: Không bao giờ rời xa nữa (Kết thúc)

Lâm Sơ khóc một lúc, nhớ đến Kiều Túc Tuyết đã liều mình chạy đi dẫn dụ sơn tặc, vội vàng hỏi Thẩm Thanh Yến có gặp y không.

Thẩm Thanh Yến nhíu mày: "Chính y hại em bị sơn tặc bắt đi, em còn lo cho y làm gì?"

Chuyện này từ đầu đến cuối, Thẩm Thanh Yến đã tra rõ ràng, nếu không cũng chẳng thể nhanh như vậy tìm được.

Khi biết chính Kiều Túc Tuyết bày mưu lừa Lâm Sơ rời đi, trong lòng hắn vừa thất vọng vừa phẫn nộ. Thật không ngờ kẻ mà hắn coi là bạn tốt lại ác độc đến mức ấy.

Mà hắn từng vì người như thế mà đi tổn thương Lâm Sơ, giờ nghĩ lại càng thấy hối hận vì đã nhìn lầm.

Lâm Sơ lắc đầu, kể lại việc Kiều Túc Tuyết giấu cậu trong hốc cây rồi tự mình chạy đi dẫn dụ bọn sơn tặc cho Thẩm Thanh Yến nghe. Thẩm Thanh Yến nghe xong, trầm mặc một lát rồi nói: "Đừng lo, ta sẽ lập tức sai người đi tìm y."

"Được."

Nghe vậy, Lâm Sơ mới thở phào nhẹ nhõm.

Có Thẩm Thanh Yến ở đây, chắc Kiều Túc Tuyết sẽ không sao.

Nghĩ vậy, khối nghẹn khí trong lòng cậu cuối cùng cũng được buông xuống. Sau một đêm sốt cao lại thêm những hiểm nguy vừa trải qua, cậu đã kiệt sức, cả người mềm nhũn ngã trong ngực Thẩm Thanh Yến, ngất đi.

Thẩm Thanh Yến hoảng hốt khi cậu đột nhiên bất tỉnh, vội vàng bế ngang người lên, xoay người lên ngựa, dẫn theo đại quân cuồn cuộn trở về Hầu phủ.

Đem Lâm Sơ đặt trong phòng, lại mời thái y tới chẩn trị. Tạ lão thái y xem qua rồi nói: "Điện hạ đừng lo, tiểu Thế tử chỉ vì quá mệt mỏi, thân thể yếu nên mới ngất đi. Chỉ cần để cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt là được."

Nghe vậy, Thẩm Thanh Yến mới yên tâm phần nào.

Hắn lại hỏi kỹ về bệnh tình của Lâm Sơ, Tạ lão thái y cười đáp: "Hiện giờ thân thể tiểu Thế tử đã điều dưỡng tốt hơn nhiều, chỉ cần tiếp tục chăm sóc, sẽ không đến mức còn trẻ mà chết yểu."

Trước đây Lâm Sơ bị ngược đãi, cả thân thể lẫn tinh thần đều chịu tổn thương, ăn uống thất thường, lúc đói lúc no khiến thân thể hao mòn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tuổi thọ cậu chắc chắn không dài, vì thế thái y mới chẩn đoán rằng dù không nuôi cổ thì cũng chẳng sống bao lâu.

Sau này cậu lại chịu thêm tổn hại từ việc nuôi cổ, thân thể càng tàn tạ.

Còn bây giờ, mỗi ngày Lâm Sơ đều được dùng dược liệu quý trong cung, ăn toàn cao lương mỹ vị, lại chẳng còn ai dám bắt nạt, xung quanh toàn người yêu thương chiều chuộng. Dù là thân thể hay tinh thần, cậu đều không còn chịu áp lực như trước, tâm trạng cũng thoải mái, ăn uống điều độ, tự nhiên sức khỏe ngày một tốt hơn.

"Có điều, vốn dĩ thể chất bẩm sinh đã kém, chỉ có thể nói so với trước thì đã khá hơn rất nhiều, nhưng so với người bình thường thì vẫn kém xa. Ngày sau cần phải cẩn thận chăm sóc, thân thể này chỉ có thể dưỡng từ từ."

Tạ lão thái y dặn dò thêm vài câu rồi mới mang hòm thuốc rời đi.

Biết được tình trạng của Lâm Sơ đã ổn định hơn nhiều, tảng đá đè nặng trong lòng Thẩm Thanh Yến cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Hắn đưa tay khẽ xoa trán cậu, vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, nhìn bộ dáng cậu bị sơn tặc bắt đi đến mức hôn mê, trong lòng dâng tràn nỗi tự trách.

Là hắn đã không bảo vệ tốt cho cậu.

Lần này là hắn sơ suất, tưởng rằng Lâm Sơ ở Hầu phủ sẽ an toàn, có Ninh Viễn hầu ở đó thì chẳng ai dám động đến.

Không ngờ lại để Kiều Túc Tuyết lợi dụng kẽ hở.

Xem ra về sau bất kể làm gì, hắn cũng phải giữ Lâm Sơ thật chặt mới được.

Nghĩ vậy, Thẩm Thanh Yến gọi mấy ám vệ tới, lệnh cho bọn họ từ nay phải bảo vệ Lâm Sơ sát sao, đảm bảo không bao giờ để xảy ra chuyện như vậy nữa.

Đến tối, Lâm Sơ tỉnh lại.

Vừa mở mắt, cậu hỏi: "Đã tìm được Kiều Túc Tuyết chưa?"

Thẩm Thanh Yến nghe vậy trong lòng không thoải mái: "Em từ bao giờ lại thân thiết với y như thế?"

Lâm Sơ bất lực đáp: "Chuyện này liên quan đến tính mạng con người."

Thẩm Thanh Yến nhéo nhẹ má cậu: "Yên tâm, đã tìm được rồi, y không sao, chỉ bị thương chút ít, đang dưỡng thương ở Hầu phủ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!