Chương 63: Hôm nay coi như ta trả lại cho ngươi!

Kiều Túc Tuyết đột ngột rụt tay về, nhìn Lâm Sơ đang hôn mê nằm trên đất, tim y đập loạn cả lên.

Lâm Sơ bệnh thật rồi.

Nếu y bỏ mặc mà bỏ chạy, Lâm Sơ có khả năng sẽ bị đám sơn tặc bắt lại. Y vốn cực kỳ chán ghét Lâm Sơ, thấy Lâm Sơ chịu khổ thì chỉ cảm thấy khoái trá thôi.

Kiều Túc Tuyết không hiểu nổi bản thân đang rối rắm cái gì. Y đi được vài bước, còn chưa đi xa, đã chẳng hiểu vì sao lại quay đầu, nâng Lâm Sơ dậy.

"Là ta thiếu ngươi!"

Kiều Túc Tuyết cắn chặt môi, thầm nghĩ mình đúng là điên rồi! Rõ ràng y đã lừa Lâm Sơ đến chỗ này để hại chết, vậy mà giờ lại dư hơi đi cứu người.

Y đành nhận mệnh, cõng Lâm Sơ chạy xuống núi. Thân thể vốn đang bị thương, lại còn phải cõng thêm một người, Kiều Túc Tuyết đi rất chậm. Không biết có phải bọn họ bỏ trốn đã bị phát hiện hay không, đèn đuốc phía sau núi sáng rực lên, từng tốp từng tốp men theo đường xuống núi.

Kiều Túc Tuyết lập tức hoảng loạn. Mang theo một người bệnh, chắc chắn đi không xa. Nếu bị bắt lại, cả hai sẽ mất mạng!

Y vội đảo mắt nhìn quanh, thấy một hang núi ở chỗ hẻo lánh, cửa hang cao quá nửa người, lại bị cỏ dại che kín. Y lập tức cõng Lâm Sơ chui vào đó.

Hang tối và kín đáo, tạm thời coi như an toàn.

Kiều Túc Tuyết đặt Lâm Sơ xuống đất, thở phào một hơi. Đêm đã khuya, y cũng mệt mỏi, muốn nằm nghỉ một lát thì bên tai vang lên tiếng r*n r* của Lâm Sơ.

Kiều Túc Tuyết cau mày nhìn sang, thấy sắc mặt Lâm Sơ đỏ bừng hơn trước, sờ vào thì nóng đến mức có thể luộc chín trứng, rõ ràng bệnh nặng hơn.

"Đúng là đồ bệnh tật phiền phức."

Y chán ghét liếc một cái. Từ nhỏ y đã có người hầu hạ, chưa từng chăm sóc ai, huống chi là chăm sóc một người bệnh.

Thế nhưng nghe tiếng rên ngày một yếu ớt, y thế nào cũng không ngủ được. Bực bội, y bật dậy, càu nhàu: "Ồn chết đi được."

Y lườm Lâm Sơ, rồi bất đắc dĩ đi ra suối gần đó, nhúng khăn vào nước lạnh, mang về đắp lên trán Lâm Sơ.

Cái lạnh từ khăn thấm vào, cơn sốt tạm thời rút đi, sắc mặt Lâm Sơ bớt đỏ, hơi thở cũng ổn hơn. Cậu mơ màng mở mắt, ánh nhìn còn mờ mịt.

Đây là đâu?

Vừa tỉnh, đã bắt gặp ngay ánh mắt đầy oán hận của Kiều Túc Tuyết.

Lâm Sơ nhớ ra, chính cậu bị Kiều Túc Tuyết lừa ra khỏi thành, giao cho bọn sơn tặc. Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, cậu nhắm mắt lại, không buồn để ý tới y.

Kiều Túc Tuyết không nhịn được nói: "Khăn trên trán ngươi là ta đắp đó."

Lâm Sơ khẽ cười: "Nếu không phải ngươi, ta đã chẳng rơi vào bước này. Đây là ngươi thiếu ta."

Nghe vậy, Kiều Túc Tuyết nghẹn họng.

Đúng là Lâm Sơ chán ghét y.

Nhưng Lâm Sơ nói cũng không sai, y quả thật thiếu cậu.

"Vừa rồi ta cõng ngươi thoát khỏi trại, giờ ta còn chăm sóc khi ngươi bệnh. Như vậy coi như huề nhau."

"Tùy ngươi nói thế nào." Lâm Sơ vẫn còn khó chịu trong người, không muốn nói nhiều.

Kiều Túc Tuyết lại bật ra giọng châm chọc: "Ngươi yếu ớt thế này, chắc ngày thường toàn dựa vào bộ dạng b*nh h**n để khiến Tuế An đau lòng, phải không?"

"... Nếu ngươi cũng giống ta, từ nhỏ bị ngược đãi, bị bắt nạt, ăn không no, mặc không ấm thì ngươi sẽ chẳng thể nào mạnh khỏe nổi."

Nói đến chuyện cũ, Lâm Sơ giờ đã không còn cảm thấy đau đớn như xưa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!