Biết được Lâm Sơ muốn đi cầu bùa bình an ở ngôi chùa ngoài thành, Kiều Tĩnh Nam cho một nhóm hộ vệ đi theo để bảo đảm an toàn cho cậu.
Lâm Sơ ngồi xe ngựa ra khỏi thành, tới chùa, phương trượng biết người đến là tiểu Thế tử của Hầu phủ Ninh Viễn thì thái độ vô cùng cung kính.
Lâm Sơ thuận lợi cầu được bùa bình an cho tổ mẫu, trên đường về thành, cậu dựa vào đệm trong xe có chút mệt mỏi nên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đường xuống núi hơi xóc, bất ngờ một cú lắc mạnh khiến cậu tỉnh dậy.
Chỉ nghe tiếng phu xe kêu một tiếng, xe ngựa dừng lại. Lâm Sơ mở mắt, từ trong mành hỏi: "Sao lại dừng?"
"Thế... Thế tử, phía trước... phía trước có sơn tặc!" Giọng phu xe run rẩy, đầy sợ hãi.
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Sơ trắng bệch.
Từ trước đến nay Đại Thịnh trị an rất tốt, huống chi đây lại là ngoại thành Vọng Kinh, sao bỗng dưng lại có sơn tặc xuất hiện?
Đang suy nghĩ, bên ngoài vang lên tiếng hộ vệ chém giết với sơn tặc. Lâm Sơ co rút lại, trốn trong xe không dám ra, trong lòng chỉ cầu hộ vệ có thể đuổi chúng đi.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Một cơn gió thổi qua, mành xe bị người xốc lên. Mặt Lâm Sơ trắng bệch nhìn người vừa vén rèm – là một gương mặt đầy sẹo dữ tợn!
Người kia vừa thấy người trốn trong xe, ánh mắt lập tức lóe lên vẻ dâm tà: "Tên tiểu tử đó không gạt bọn ta, quả nhiên là một mỹ nhân nhỏ."
Nói rồi gã vươn tay muốn sờ mặt Lâm Sơ, Lâm Sơ hoảng hốt lùi về phía sau, tránh né. Nhưng người kia không bực, chỉ phất tay: "Đem đi!"
"Không được!" Lâm Sơ sợ hãi đến cực điểm, cả người co lại thành một cục, gương mặt kiều diễm đầy nước mắt. Nhưng cậu càng sợ hãi thì lại càng khiến người ta muốn bắt nạt.
Đám sơn tặc nhìn mà mắt sáng lên, mặc kệ Lâm Sơ giãy giụa, chúng lôi cậu xuống xe ngựa, bắt lên núi về sơn trại.
"Vào đi!"
Trong căn phòng chứa củi, Lâm Sơ bị thô bạo đẩy vào. Da thịt cậu mềm mịn, chỉ bị dùng chút lực đã để lại vết bầm tím đầy tay.
Cậu ngã xuống đất, đầu gối cũng bị cọ rách, đau đến mức mặt càng thêm tái nhợt, lông mi run rẩy khiến người ta vừa thương vừa muốn chiếm đoạt.
"Đúng là còn ẻo lả hơn cả nữ nhân. Nếu không phải gương mặt ngươi đáng giá mấy đồng, lão tử thật muốn chơi ngươi một phen." Tên mặt sẹo nhìn Lâm Sơ bằng ánh mắt đầy dâm ý.
Nhìn ánh mắt quen thuộc đáng ghê tởm kia, trong mắt Lâm Sơ hiện lên vẻ chán ghét. Cậu vô lực ngã trên đất, giọng yếu ớt: "Các ngươi là ai, vì sao muốn bắt ta?"
"Vì sao? Vậy phải hỏi tên tiểu tử bên cạnh ngươi." Tên mặt sẹo nhếch cằm, chỉ về bóng người trong góc tối.
Lâm Sơ nhìn theo mới thấy trong phòng còn có một người.
Người kia tay chân bị trói, tóc rối che nửa khuôn mặt, trên người đầy dấu vết bị đánh, khóe miệng còn rỉ máu.
Nếu không quá quen thuộc, Lâm Sơ suýt chút nữa không nhận ra.
Đó chẳng phải... Kiều Túc Tuyết sao?!
Sao y lại bị bắt tới đây, còn bị đánh thành ra nông nỗi này?!
Theo bản năng, Lâm Sơ bò đến bên y, lo lắng hỏi: "Kiều... Kiều Túc Tuyết, ngươi sao vậy? Sao lại bị chúng bắt đến đây?"
Nghe thấy tiếng cậu, Kiều Túc Tuyết thống khổ mở mắt. Nhìn thấy Lâm Sơ, y nuốt máu trong miệng, cười lạnh với đám sơn tặc: "Nếu ta không gạt các ngươi, vậy các ngươi có thể thả ta đi chứ?"
"Ngươi... ngươi đang nói cái gì?"
Lâm Sơ sững sờ, chưa kịp hiểu ý y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!