Chương 6: Chi bằng để bổn vương cắn một ngụm

Lâm Sơ từ nhỏ đến giờ chưa từng thấy thỏi bạc nào lớn đến vậy, cậu run run nói: "Điện hạ, nhiều quá... Ta vốn không định mượn nhiều như thế..."

Thẩm Thanh Yến ép mí mắt xuống: "Ngươi không cần?"

Cậu có thể nói là không cần sao?

Liếc thoáng qua đôi mắt đen lạnh băng của Thẩm Thanh Yến, Lâm Sơ thật sự không có gan từ chối, đành miễn cưỡng nhận lấy thỏi bạc, thầm nghĩ chỉ cần chờ một năm sau có thưởng của điện hạ thì cậu có thể đem trăm lượng bạc này trả lại, gánh nặng trong lòng cũng sẽ nhẹ đi phần nào.

Thấy Lâm Sơ chịu nhận, sắc mặt Thẩm Thanh Yến mới tốt hơn đôi chút.

Không có lý nào Lâm Sơ có thể mượn tiền La Quan, mà lại không đến tìm hắn.

Thẩm Thanh Yến không hiểu bản thân đang ghen tức cái gì với La Quan, chỉ là không thích việc Lâm Sơ có chuyện lại tìm người khác giúp, chứ không phải hắn.

Đôi mắt vốn lạnh lùng kia khẽ nhuốm một tia ý cười mơ hồ.

Hắn nhìn bàn thức ăn vẫn chưa được động mấy, hỏi: "Sao không ăn? Hay đầu bếp nấu không hợp khẩu vị?"

Lâm Sơ vội lắc đầu: "Không, đều rất ngon..."

Chỉ là cậu thật sự không nuốt nổi, dạ dày như có thứ gì đó cuộn trào, cứ dâng lên nghẹn ở cổ họng. Cậu cảm giác nếu ăn thêm nữa thì chắc chắn sẽ nôn ra.

Thẩm Thanh Yến nhìn thân thể gầy yếu của cậu, lại nhớ đến cảm giác nhẹ bẫng trong tay khi bế cậu lúc trước, mày nhíu chặt.

Hắn gắp một đũa thức ăn bỏ vào chén Lâm Sơ, giọng lạnh lùng ra lệnh: "Ăn."

"......"

Lâm Sơ thật sự không ăn nổi, nhưng đây là mệnh lệnh của Đoan Vương, cậu nào dám cãi.

Đành phải từng miếng từng miếng nhỏ chậm rãi nhai đồ ăn Thẩm Thanh Yến gắp cho, ngoan ngoãn chẳng khác gì thỏ con.

Thẩm Thanh Yến xưa nay chưa từng tự tay gắp đồ ăn cho ai, chỉ vì thấy Lâm Sơ quá gầy, trong lòng sinh ra ý nghĩ muốn nuôi béo cậu, ít ra khi ôm sẽ không nhẹ đến mức như ôm không thấy người.

Nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang nhai của Lâm Sơ, đầu lưỡi hồng hồng thỉnh thoảng thè ra, vô tình câu dẫn ánh mắt hắn, khiến hắn bất giác ngẩn ngơ nhìn. Mãi đến khi bắt gặp đôi mắt trong trẻo vô tội kia, hắn mới như bị bỏng mà bừng tỉnh, chỉ là lửa nóng trong lồng ngực lại càng thêm bức bách.

"Điện hạ..."

Lâm Sơ muốn xin rằng có thể không ăn nữa được không, nhưng vì quá căng thẳng, cắn phải đầu lưỡi, kêu khẽ một tiếng. Còn chưa kịp phản ứng, cằm đã bị bóp chặt, buộc cậu hé miệng, lộ ra đầu lưỡi mềm ướt.

Thẩm Thanh Yến cẩn thận nhìn kỹ, thấy chưa bị thương, mới yên tâm thả ra.

"Đau không?"

"Không, không đau."

Thẩm Thanh Yến lại như không tin, hỏi: "Thật sao?"

Lâm Sơ không hiểu ý hắn, chỉ ngơ ngác gật đầu.

"Bổn vương không tin." Giọng Thẩm Thanh Yến trầm xuống, trong mắt sương tuyết đã tan, chỉ còn lại ngọn lửa d*c v*ng rực cháy: "Chi bằng để bổn vương cắn một ngụm, coi lúc đó có đau hay không."

Nghe xong, sắc mặt Lâm Sơ lập tức biến đổi.

Dạ dày cuộn trào khó chịu, cậu cắn chặt môi, gắng không để mình nôn ra trước mặt Thẩm Thanh Yến, nhưng khuôn mặt tái nhợt kia lại càng khiến người ta hiểu lầm.

Thẩm Thanh Yến chợt bừng tỉnh, vội buông Lâm Sơ ra.

Trong lòng thầm rủa một tiếng, hắn thật sự bị sắc đẹp mê hoặc, vừa rồi lại giống như tên du côn hạ lưu mà trêu ghẹo Lâm Sơ. Rõ ràng hắn vốn chướng mắt cậu, đã tự nhủ sẽ không để bị quyến rũ, vậy mà vẫn không kiềm chế được nói ra những lời khinh bạc đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!