Chương 5: Chua lè

Ăn xong một viên, La Quan theo bản năng muốn lấy thêm một viên nữa để nếm thử, Lâm Sơ lập tức cẩn thận bảo vệ hộp mứt quả, rồi nhượng bộ một chút nói: "Đại nhân, chỉ được ăn một viên thôi."

"......"

La Quan im lặng.

Vẫn là cái đồ keo kiệt.

Thấy sắc mặt La Quan có chút khó chịu, Lâm Sơ sợ gã nổi giận rồi trút lên mình, bèn rụt người vào sau cánh cửa, chỉ ló ra khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt mà xinh đẹp, dè dặt hỏi: "Đại nhân, ta có thể ra khỏi phủ không?"

"Ngươi muốn đi đâu?" La Quan cau có hỏi.

"Ta muốn về nhà thăm mẹ với muội muội."

Ngày bị bán vào lâu Túy Nguyệt, mẹ cậu khóc cả đêm, còn muội muội thì ôm chặt chân cậu, nhất quyết không cho đi. Giờ cậu đã thoát khỏi cái nơi như vạc dầu lửa ấy, tất nhiên phải về báo bình an, để mẹ và em yên lòng.

La Quan vốn có nhiệm vụ giám sát Lâm Sơ, thấy cậu muốn ra ngoài thì dĩ nhiên không ngăn, nhưng ai biết có phải thật sự về nhà hay nhân tiện làm việc khác.

"Được, nhưng ta phải đi cùng."

"Vậy làm phiền đại nhân." Gương mặt Lâm Sơ thoáng nở nụ cười yếu ớt, mang theo chút lấy lòng.

Nghe cậu hết câu này đến câu khác gọi mình là "đại nhân", La Quan lại thấy gượng gạo, nhíu mày nói: "Ta chẳng qua chỉ là cận vệ bên người Vương gia thôi, không cần gọi ta là đại nhân. Về sau cứ gọi ta là La đại ca, ta lớn tuổi hơn ngươi, gọi vậy cũng hợp."

"La đại ca."

Lâm Sơ ngoan ngoãn nghe lời.

Giọng cậu trong trẻo, ngọt ngào khiến La Quan chợt thấy choáng váng, vội vàng giữ khoảng cách, không thể để bị mê hoặc dễ dàng như vậy........

Nhà Lâm Sơ nằm ở ngõ Vọng Phúc, ngoại thành kinh đô. Ở đây toàn những gia đình nghèo hoặc những kẻ sống bằng nghề thấp kém, nhà cửa thì hoặc là lều tranh hoặc mái ngói cũ nát. Nhà của Lâm Sơ còn tạm được, có cái sân nhỏ, nhưng mái ngói đã mấy năm không tu sửa, cứ mưa là dột, đồ đạc trong nhà cũng vô cùng đơn sơ.

Khi xe ngựa của Vương phủ chạy vào con ngõ, dọc đường thu hút không ít ánh mắt tò mò. Ai cũng đoán xe của vị quý nhân nào lại đến tận nơi thế này.

Liễu thị vừa làm xong việc, từ tửu lầu đi về, thoáng nhìn qua chiếc xe, cũng không để ý, chỉ nghĩ mau về làm nốt mấy tấm thêu còn dang dở.

Bà nghĩ đến đứa con trai lớn Lâm Sơ đang chịu khổ trong lâu Túy Nguyệt, người chồng không ra gì thì chẳng biết đi đâu uống rượu, đánh bạc, trong nhà chỉ còn lại đứa con gái nhỏ cần chăm lo. Bà không được rảnh rỗi một khắc nào.

Bà phải cố gắng kiếm tiền để chuộc con trai về. Ở chốn đó càng ở lâu càng dễ bị vùi dập, những thiếu niên bị quan lại quyền quý chơi chán rồi tùy tiện chôn vùi không thiếu. Mỗi lần nghĩ đến cảnh ngộ của Lâm Sơ, lòng bà lại đau như dao cắt.

Không ngờ vừa về đến cổng, chiếc xe quý nhân kia lại dừng ngay trước nhà.

Lâm Nguyệt Nhi nép sau lưng mẹ, sợ hãi nhìn cỗ xe, cho đến khi thấy một bóng dáng quen thuộc bước xuống, nỗi sợ trong mắt mới hóa thành vui mừng: "A huynh!"

Lâm Sơ xuống xe, sau lưng còn có La Quan đi theo.

Cậu dẫn La Quan vào sân, ngượng ngùng nói: "La đại ca, nhà ta có hơi đơn sơ, làm ngươi chịu thiệt rồi."

La Quan nhìn quanh cái sân nhỏ, quả thật đơn sơ, nhưng gã cũng chẳng bận tâm. Nếu gia cảnh Lâm Sơ khá, cậu đã không rơi vào lâu Túy Nguyệt.

Liễu thị nào ngờ con trai lại đột ngột trở về, bà vui mừng đến luống cuống tay chân, vội vàng hỏi làm sao cậu thoát khỏi được lâu Túy Nguyệt.

Vào đó rồi, trừ phi có người chuộc, không thì chỉ có chết mới ra được.

Lâm Sơ giải thích là có quý nhân tốt bụng chuộc thân cho, hiện giờ cậu ở phủ quý nhân đó làm việc, mọi thứ đều ổn.

Liễu thị tưởng La Quan chính là quý nhân kia, vội quỳ lạy tạ ơn. La Quan vội ngăn, nói: "Đại nương hiểu lầm rồi, người chuộc Lâm Sơ chính là chủ tử của ta, không phải ta."

Liễu thị vẫn khăng khăng dập đầu tạ ơn rồi kéo con trai nhìn ngắm. Thấy thân hình vốn gầy yếu nay lại càng tiều tụy, bà đau lòng vô cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!