Chương 49: Thế tử thật của Hầu phủ

Kể từ sau khi thi thể của Lâm Sơ bị người ta cướp đi, Thẩm Thanh Yến đã điều động toàn bộ lực lượng ám vệ doanh, tìm tung tích khắp nơi của Lâm Sơ nhưng vẫn không thu được kết quả gì.

Hắn thậm chí còn nghi ngờ chuyện này là do Thẩm Minh Duẫn gây ra, không ngại trước mặt công chúng ép hỏi Thẩm Minh Duẫn, buộc hắn ta giao ra Lâm Sơ.

Nhưng Thẩm Minh Duẫn chỉ cười chế giễu: "Cửu hoàng thúc, ngài đang mê sảng gì vậy? Lâm Sơ chẳng phải đã chết rồi sao, ta làm sao có thể giúp ngài tìm trở về?"

Thẩm Hạc Quy và Tô Thanh Lạc cũng đến khuyên nhủ, bảo hắn nhìn thẳng vào hiện thực.

Thẩm Thanh Yến không để ý đến bọn họ, chìm sâu trong sự tự trách. Lâm Sơ đã chết, ngay cả thi thể hắn cũng không bảo vệ được. Dù có xuống tận hoàng tuyền để tìm cậu thì hắn cũng chẳng còn mặt mũi nào đối diện với Lâm Sơ.

Khắp cả Vọng Kinh đều truyền tai nhau rằng sau khi mất đi người yêu, Thẩm Thanh Yến đã phát điên.

Ngoài chuyện của Thẩm Thanh Yến, gần đây trong Hầu phủ Ninh Viễn cũng xảy ra một biến cố lớn.

Nghe nói vị tiểu thế tử Kiều Túc Tuyết của Hầu phủ Ninh Viễn vốn dĩ bị ôm nhầm, còn tiểu thế tử chân chính thì nay đã được tìm về, không lâu nữa sẽ chính thức nhận tổ quy tông.

Trong trà lâu, tiên sinh kể chuyện đang hớn hở kể lại biến cố này, mọi người đều nghe đến mê mẩn.

"Đang yên đang lành, sao tiểu thế tử lại bị ôm nhầm chứ?" Có người hỏi.

"Đúng vậy, một Hầu phủ làm sao có thể để xảy ra chuyện lớn thế này?"

Tiên sinh kể chuyện cười đáp: "Chuyện này nói ra thì dài, phải kể lại từ 18 năm trước. Năm đó trong Hầu phủ có một phu xe ham mê cờ bạc, lại còn trộm cắp, bị phu nhân trong phủ phát hiện rồi đuổi ra ngoài. Kẻ đó ôm hận trong lòng. Trùng hợp là trước khi phu nhân trong phủ sinh con mấy ngày, vợ gã cũng sinh, thế là gã nổi lòng tham đổi con, muốn đem con mình tráo vào để được hưởng vinh hoa phú quý, còn con thật của Hầu phủ thì mặc kệ gã hành hạ báo thù."

"Trong phủ còn có Giang di nương vốn mang hiềm khích với phu nhân, thế là hai người cấu kết, đem tiểu thế tử tráo đổi, từ đó mới có màn kịch nực cười này."

"Thật quá đáng! Gã phu xe đó còn có nhân tính không vậy, ngay cả con ruột cũng vứt bỏ được!"

"Ngươi không hiểu rồi. Nếu không đổi con, con của phu xe chỉ có thể làm hạ nhân thấp hèn. Nhưng nhờ tráo đổi, nó được sống 18 năm trong hầu phủ như thế tử. Cho dù giờ đã tìm được thế tử thật, thì thế tử giả cũng khó mà bỏ rơi, dù gì cũng nuôi nấng bao nhiêu năm, tính ra cũng coi như có lời."

"Nói cũng phải! Nhưng phu xe kia e rằng không còn ngày lành! Cả Giang di nương kia nữa..."

"Nghe nói năm đó Hầu phu nhân dịu dàng, xinh đẹp, lại được Hầu gia sủng ái, có lẽ Giang di nương ghen ghét nên mới làm ra chuyện độc ác như vậy."

"Bây giờ phu nhân đã chết bệnh từ lâu, đến khi chuyện xấu của Giang di nương bị vạch trần, thì bà ta cũng đã sống yên ổn hơn mười năm rồi!"

"Nghe nói Ninh Viễn hầu đã đuổi Giang di nương ra khỏi phủ, đưa đến am ni cô, thật khiến người ta hả dạ!"

"Chỉ đáng tiếc cho tiểu thế tử thật kia, mãi 18 năm mới được tìm về, chẳng biết trước đó đã phải chịu bao nhiêu khổ sở."

"Không biết vị tiểu thế tử ấy lớn lên trông thế nào, thật khiến người ta tò mò."

"Thế tử thật bị phu xe hãm hại suốt bao năm, chắc hẳn cả diện mạo lẫn khí chất đều không thể sánh được với thế tử giả được nuôi trong phủ 18 năm..."

Vì chuyện thế tử thật giả này, người dân Vọng Kinh đều đem ra bàn tán mỗi khi rảnh rỗi.

Khi nghe tin, Thẩm Hạc Quy cũng chấn động.

Hóa ra Kiều Túc Tuyết không phải con ruột của Kiều Tĩnh Nam, mà là bị cố ý tráo đổi?

Vậy thế tử thật sự là ai?

Nhóc vội vàng cùng Tô Thanh Lạc đến phủ bái phỏng, muốn gặp Kiều Túc Tuyết, cũng muốn gặp thế tử thật.

Nhưng cửa phủ đóng chặt, người hầu chỉ nói những ngày gần đây Hầu phủ không tiếp khách, bất kể là ai cũng không được vào.

Ngay cả Kiều Tĩnh Nam cũng trở nên thần bí.

Trong lòng Thẩm Hạc Quy thấy chuyện này có gì đó kỳ quái, nhưng không thể nói rõ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!