Chương 48: Đoan Vương vì tuẫn tình mà cũng suýt mất mạng

Một nụ hôn qua đi, Thẩm Thanh Yến cũng nằm xuống trong quan tài. Quan tài vừa vặn đủ để chứa hai người, hắn và Lâm Sơ cùng nằm bên trong mà không cảm thấy chật chội.

Thẩm Thanh Yến duỗi tay ôm Lâm Sơ vào trong ngực, cho dù ở trong không gian chật hẹp này, hắn cũng muốn được gần gũi với cậu, không rời nửa bước.

Thân thể Lâm Sơ đã lạnh ngắt, không còn một chút hơi ấm nào. Thẩm Thanh Yến nắm lấy bàn tay của cậu, muốn truyền hơi ấm cho cậu nhưng tất cả đều vô ích.

Hắn bật cười cô độc, hàng mi rũ xuống, trong mắt toàn là chua xót: "Trên đường hoàng tuyền... có phải lạnh lắm không?"

"Đi thì nhớ đi chậm một chút, chờ ta với." Thẩm Thanh Yến thì thầm, từ bên hông lấy ra một túi gấm, rút ra một viên thuốc độc.

Đây là loại thuốc độc trong cung thường ban cho những phi tần bị thất sủng hoặc cung nhân phạm lỗi. Uống vào chưa đầy nửa canh giờ, người sẽ hồn lìa khỏi xác.

Thẩm Thanh Yến không hề do dự, ngửa đầu nuốt thẳng.

Sau đó hắn an tâm ôm chặt Lâm Sơ, lặng lẽ chờ cái chết đến.

Gió lạnh từng cơn thổi qua linh đường, làm tung bay cờ trắng, ngọn nến chập chờn lúc sáng lúc tối. Bóng đêm dày đặc, xung quanh yên ắng, chỉ còn hơi thở mỏng manh của Thẩm Thanh Yến càng khiến khung cảnh thêm hiu quạnh.

Đột nhiên, vài tiếng bước chân lạ vang lên, xông thẳng vào linh đường. Thẩm Thanh Yến vẫn còn chút ý thức, chau mày, lập tức mở mắt ra. Hắn thấy mấy bóng đen lao qua màn đêm, xông thẳng đến quan tài nơi Lâm Sơ đang nằm.

"Người nào?!"

Thẩm Thanh Yến bật dậy, động tác quá nhanh khiến cổ họng dâng lên vị máu tanh ngọt.

Hắn ôm ngực, gắng gượng nhìn chằm chằm mấy hắc y nhân đột ngột xuất hiện, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo, sát khí sắc bén.

"Nửa đêm mà dám tự tiện xông vào Đoan Vương phủ, thật lớn gan!"

Trong Đoan Vương phủ, trong ngoài đều có hộ vệ canh gác, vậy mà những kẻ này có thể lặng lẽ đột nhập, rõ ràng đều là cao thủ, không biết do ai phái tới và mục đích là gì!

Thẩm Thanh Yến không ngờ ngay lúc này lại có kẻ dám xông vào linh đường của Lâm Sơ.

Đám hắc y nhân thấy hắn từ trong quan tài ngồi dậy, cũng thoáng ngạc nhiên.

Nhưng ngay sau đó, khi bọn chúng phát hiện trong quan tài còn có một người đang nằm, làn da trắng mịn, ngũ quan tuấn mỹ, giữa mày còn có một nốt ruồi đỏ yêu mị bắt mắt, lập tức lập tức nhớ đến mệnh lệnh của chủ tử. Chúng trao đổi ánh mắt, xác nhận người trong quan tài chính là người cần tìm.

Chúng đồng loạt rút kiếm, xông lên tranh người cùng Thẩm Thanh Yến.

Biết bọn chúng nhắm vào Lâm Sơ, lòng Thẩm Thanh Yến rối loạn, không kịp nghĩ nhiều, lập tức rút kiếm chắn trước mặt.

Nhưng hắn vừa uống độc dược, cơ thể suy yếu, nội lực lại bị ép vận dụng, chỉ chống đỡ được vài chiêu đã phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng hắn như chẳng cảm thấy gì, chỉ đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, kiên quyết cầm kiếm đứng chắn trước quan tài của Lâm Sơ, dáng vẻ thà chết không lùi.

Tiếng động trong linh đường lớn như vậy, hộ vệ trong Vương phủ chắc chắn chẳng mấy chốc sẽ kéo đến.

Hắn chỉ cần gắng thêm một lát nữa là có thể bảo vệ Lâm Sơ không bị cướp đi.

Tuy không biết bọn người này muốn mang Lâm Sơ đi làm gì, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai cướp cậu đi ngay trước mắt mình — trừ khi hắn chết!

Giờ phút này, Thẩm Thanh Yến hối hận vì đã vội vàng uống thuốc độc. Dược tính đang dần phát tác, cơn đau dữ dội từ ngực lan khắp cơ thể. Khuôn mặt hắn trắng bệch, môi tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán nhỏ giọt xuống bàn tay đang nắm chặt chuôi kiếm.

Ngón tay run rẩy đến mức sắp không giữ nổi kiếm nữa.

"Bất kể các ngươi là ai, dám động đến Lâm Sơ, thì tất cả đều phải chết!"

Ánh mắt hắn rực lửa, hai mắt đỏ ngầu, khí thế tựa như sứ giả địa ngục khiến người đối diện rùng mình.

"Làm sao đây? Chủ tử dặn phải mang người đi, tuyệt đối không được làm tổn thương người của Đoan Vương phủ. Nhưng Đoan Vương chặn ở đây, chúng ta không thể lại gần."

"Không còn kịp nữa, hộ vệ sắp kéo đến, phải tốc chiến tốc thắng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!