Ninh Viễn hầu sao lại tới đây?
Trong lòng bỗng dưng dấy lên một sự khó hiểu, Thẩm Thanh Yến chợt nhớ đến ánh mắt mà Kiều Tĩnh Nam từng nhìn Lâm Sơ trong cung ngày ấy, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Kiều Tĩnh Nam mỉm cười đi đến trước mặt Thẩm Thanh Yến, ôm quyền nói: "Chúc mừng Đoan Vương điện hạ hôm nay đại hôn. Ta chưa nhận được thiệp mời, tự ý đến đây, điện hạ hẳn là không đến mức không hoan nghênh chứ?"
"Hầu gia nói vậy sao được." Thẩm Thanh Yến khôi phục dáng vẻ mỉm cười, chỉ là trong mắt lại mang theo sự xa cách: "Là ta sơ sót, chưa đích thân gửi riêng một phong thiệp cho ngươi."
Từ sau khi Ninh Viễn hầu hồi kinh, ông không hề qua lại với bất kỳ thế lực nào trong triều. Thẩm Thanh Yến cũng chẳng hề có ý nịnh bợ, Hầu phủ Ninh Viễn chỉ mở tiệc đãi duy nhất cho Kiều Túc Tuyết.
Ấy vậy mà hôm nay Ninh Viễn hầu lại tự mình tới. Những người xung quanh khi nhìn thấy sự xuất hiện của ông đều không khỏi kinh ngạc.
Xem ra lời đồn bên ngoài rằng thế tử Hầu phủ Ninh Viễn bị liên lụy bởi Thái tử, tính mạng nguy hiểm khiến Ninh Viễn hầu phẫn nộ, quyết liệt cắt đứt với phe Thái tử đều là giả.
Nếu thật như vậy thì ai tổ chức tiệc ông cũng không tham dự, sao hôm nay lại đến dự hôn sự của Đoan Vương?
Sau khi hàn huyên với Kiều Tĩnh Nam một lúc, Thẩm Thanh Yến rời đi tiếp đón những khách khứa khác.
Kiều Tĩnh Nam nhìn bóng lưng Thẩm Thanh Yến, sắc mặt trở nên trầm ngâm, trong mắt thoáng lộ ra chút chờ mong.
Chỉ lát nữa thôi, ông sẽ có thể gặp lại thiếu niên tên "Lâm Sơ" kia.
Bởi vì Lâm Sơ vẫn luôn ở trong Đoan Vương phủ nên những thủ tục rườm rà như rước dâu đều được bỏ qua, chỉ cần chờ đến giờ lành là có thể bái đường thành thân.
Tuy Tuyên Minh đế không đến, nhưng cũng đã sai người trong cung đưa lễ chúc mừng tới. Thẩm Thanh Yến biết đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà hoàng huynh của hắn có thể làm.
Hắn chưa từng hy vọng hoàng huynh có thể đồng ý cho hắn cưới Lâm Sơ, chỉ cần không tiếp tục ngăn cản là đủ.
"Thái hậu giá lâm ——"
Ngay sau đó, đoàn nghi thức từ cung Trường Khánh đưa Thái hậu đến Đoan Vương phủ. Khi Thái hậu được các cung nữ dìu đỡ bước vào, toàn bộ khách khứa ở tiền viện đều quỳ xuống hành lễ.
"Bái kiến Thái hậu nương nương!"
"Miễn lễ." Thái hậu cười xua tay, rõ ràng tâm tình vô cùng tốt.
Hôm nay là ngày đại hôn của Thẩm Thanh Yến, tất nhiên bà phải đến chứng kiến, cũng là để cho Lâm Sơ biết bà coi trọng cậu.
Đã có Tuyên Minh đế đưa lễ, lại có Thái hậu đích thân xuất hiện chống lưng, những lời bàn tán chỉ trích việc Thẩm Thanh Yến cưới một tiểu quan làm Vương phi đều lập tức im bặt.
Rốt cuộc, Lâm Sơ đã có chính danh, cho dù xuất thân thấp hèn thì từ nay về sau cũng là nửa chủ tử của Đoan Vương phủ. Còn ai dám khinh thường cậu nữa?
......
Hậu viện, Lâm Sơ ngồi trong căn phòng dán đầy chữ hỉ, căng thẳng chờ giờ lành tới.
Lòng bàn tay cậu vô thức rịn đầy mồ hôi, chỉ có thể không ngừng dùng khăn lau khô. Tim đập thình thịch như sấm, từng nhịp va chạm lồng ngực, cậu cũng không ngờ thì ra sự chờ đợi trước khi thành thân lại khiến người ta căng thẳng đến thế.
Không biết đã đợi bao lâu, cho đến khi trong sân vang lên giọng của Uyển Hương: "Giờ lành đã đến, điện hạ có thể vào đón Vương phi ra ngoài."
Hàng mi Lâm Sơ khẽ run, lập tức nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đang tiến gần. Một bóng dáng cao ráo dừng trước cửa, ánh sáng vàng kim kéo dài bóng hình ấy vô tận.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa bị đẩy từ ngoài vào.
Thẩm Thanh Yến trong hôn phục đỏ rực đứng ở cửa, trên mặt mang đầy ý cười nhìn cậu. Ánh mắt ôn nhu như nước, chứa chan tình ý khiến người rung động, không rời khỏi Lâm Sơ dù chỉ một khắc.
Trong giây phút ấy, tim Lâm Sơ như ngừng đập, cậu ngẩn ngơ nhìn Thẩm Thanh Yến.
Mãi đến khi Thẩm Thanh Yến bước tới trước mặt, nắm lấy tay cậu, cậu mới chợt hoàn hồn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!