Chương 45: Nô tỳ phải gọi công tử là Vương phi

Cho đến khi Uyển Hương rời đi, Lâm Sơ vẫn chưa hoàn hồn lại.

Cậu nhìn cây hoa U Đàm trước mắt, thế nào cũng không ngờ rằng mùi hương vốn khiến cậu thấy thoải mái dễ chịu, thì đối với người khác lại khó mà chịu nổi.

Điện hạ mỗi ngày cũng ở trong phòng ngửi hương hoa này, chẳng lẽ cũng thấy choáng váng, buồn nôn?

Nghĩ đến sắc mặt Thẩm Thanh Yến mấy ngày nay càng lúc càng tái nhợt, tim Lâm Sơ bỗng nhói lại, chẳng lẽ là vì ngửi mùi hương này mà thân thể không chịu nổi, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng trước mặt cậu, nên mới thành ra như vậy?

Lâm Sơ chợt thấy buồn bã, nghĩ đến những gì Thẩm Thanh Yến đã làm vì mình, trong lòng cũng hụt hẫng.

Ngày mai họ sẽ thành thân, với tính cách của điện hạ, chắc chắn sẽ tiếp tục giấu giếm, im lặng chịu đựng mùi hương của hoa U Đàm. Do dự một hồi, cuối cùng Lâm Sơ quyết định dời chậu hoa ra ngoài cửa sổ.

Như vậy hương trong phòng sẽ bớt đi phần nào.

Đợi đến sau đêm động phòng tân hôn rồi hãy đem nó vào lại, chắc cũng không có vấn đề gì lớn.

Sau khi sắp xếp xong, Lâm Sơ mới yên tâm ngủ.

Nhưng nửa đêm, cậu lại tỉnh dậy.

Trong bộ áo ngủ mỏng manh, cậu ngồi bật dậy, trán toát đầy mồ hôi lạnh, lồng ngực truyền đến cơn đau âm ỉ. Cậu nhíu mày, chẳng lẽ chỉ rời hoa U Đàm vài canh giờ thôi mà cơ thể đã khó chịu thế này sao?

Trước đây cũng từng rời đi, khi ấy chỉ thấy hơi mệt, chứ không giống như đêm nay, cơn đau ở ngực lại dữ dội, như kim châm đâm sâu vào máu thịt, dường như dược cổ trong cơ thể đang gào thét, uy h**p khiến cậu không thể phớt lờ.

Mặt mày trắng bệch, Lâm Sơ đành phải nhận mệnh, đem hoa U Đàm dời vào lại phòng.

Khoảnh khắc cửa sổ mở ra, mùi hoa theo gió lạnh ùa vào mặt, cậu run lên, đầu óc cũng tỉnh táo thêm một chút.

Trở về phòng, vừa ngửi hương hoa, cảm giác khó chịu trong người dịu đi phần nào, nhưng cơn cắn xé từ dược cổ vẫn không dừng, như muốn phá tung chiếc lồng, hoàn toàn ch**m l** th*n th* cậu.

Lâm Sơ cố nén chịu, trong lòng hối hận vì đã đem hoa dời ra ngoài.

Cậu đã quá đánh giá cao cơ thể mình, cũng quá coi thường sức mạnh của dược cổ.

Nhưng ngày mai là đại hôn, cho dù thân thể khó chịu thế nào, cậu cũng chỉ có thể gắng gượng chịu đựng.

Một ngày vui vẻ như vậy không thể để bị hủy hoại, mọi thứ đều phải đợi thành thân xong rồi tính........

Hôm sau tỉnh dậy, sắc mặt Lâm Sơ không mấy tốt, quanh mắt vẫn còn quầng thâm của một đêm thiếu ngủ.

Uyển Hương dẫn theo mấy nha hoàn vào giúp cậu trang điểm chải chuốt, vừa thấy đôi mắt cậu, nàng lo lắng hỏi: "Công tử, đêm qua ngài không ngủ ngon sao? Có phải vì quá căng thẳng không?"

"Ừ, cũng có hơi căng thẳng." Lâm Sơ thuận miệng gật đầu.

Cậu lấy đó làm cái cớ để che giấu sự khó chịu trong cơ thể.

Đêm qua cậu nửa mê nửa tỉnh, dược cổ trong người vẫn không ngừng giày vò. May mà không còn dữ dội như trước, chỉ là từng cơn đau nhỏ dồn dập, cậu gắng gượng chịu được.

Ngửi hương hoa U Đàm cũng giúp giảm bớt đau đớn, từ từ cậu mới ngủ lại được.

Chỉ là sáng dậy tinh thần hơi yếu.

Uyển Hương cười nói: "Công tử, nô tỳ nghe bọn hạ nhân bên điện hạ nói, đêm qua điện hạ cũng không ngủ ngon. Lúc tỉnh dậy, quầng thâm dưới mắt còn nặng hơn cả ngài."

"Ngài... ngài ấy cũng không ngủ ngon sao?" Lâm Sơ cắn môi, hai tay siết chặt lấy chăn, cơn đau ở ngực lại âm ỉ trỗi dậy.

Nghe vậy, cậu chỉ nghĩ điện hạ cũng vì thân thể không khỏe nên mới thế, trong mắt dấy lên lo lắng.

"Đương nhiên là vừa căng thẳng vừa hưng phấn chứ còn gì. Điện hạ mong chờ được nghênh thú công tử về phủ, chỉ nghĩ thôi cũng ngủ không yên." Uyển Hương cười nói, rồi chợt sửa lời: "Không đúng, từ hôm nay trở đi, nô tỳ phải gọi công tử là Vương phi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!