Mãi cho đến khi Thẩm Thanh Yến cùng Lâm Sơ rời đi, Kiều Tĩnh Nam vẫn còn ngẩn người nhìn theo bóng lưng của Lâm Sơ, rất lâu sau mới hoàn hồn lại.
Người đó là ai? Trên đời sao lại có người giống Vân nương đến vậy?
Kiều Tĩnh Nam thật không ngờ, chuyến vào cung lần này lại khiến ông gặp một người ngoài sức tưởng tượng như thế........
Ngồi trên xe ngựa đi xa, Lâm Sơ không kìm được vén rèm, quay đầu nhìn lại phía hoàng cung vài lần, đôi mày bất giác nhíu chặt.
"Sao vậy?"
Lâm Sơ nghĩ đến Kiều Tĩnh Nam, chẳng hiểu sao lại thấy trên người ông có một cảm giác quen thuộc khó tả. Rõ ràng trước đây chưa từng gặp, vậy mà lại sinh ra sự thân thuộc không rõ nguyên do.
"Điện hạ, vừa rồi người kia là ai?"
"Ninh Viễn hầu, cũng chính là cha của Kiều Túc Tuyết." Thẩm Thanh Yến cho rằng Lâm Sơ bị ánh mắt đánh giá quá mức của đối phương làm mạo phạm, nắm tay cậu, nhẹ nhàng xoa dịu: "Bị dọa rồi sao?"
"Không có." Lâm Sơ lắc đầu: "Thì ra ông ấy chính là Ninh Viễn hầu."
Vị tướng quân có công lớn hiển hách, là thần hộ quốc trong lòng bách tính Đại Thịnh.
Kiều Túc Tuyết có một người cha như thế, đúng là phúc phận tu từ kiếp trước.
"Em thích kiểu nam tử như Ninh Viễn hầu?" Thấy Lâm Sơ thất thần nghĩ đến Ninh Viễn hầu, Thẩm Thanh Yến không khỏi ghen, giọng nói lộ rõ mùi chua lè.
"Hả?" Lâm Sơ trừng to mắt, ngây ngốc.
"Ông ấy tuổi tác đã lớn, sớm có vợ con, thay vì thích người như thế, không bằng nhìn ta đi." Thẩm Thanh Yến nắm tay Lâm Sơ, đặt lên ngực mình: "Ta chỉ lớn hơn em ba tuổi, chưa cưới vợ, cũng không có thiếp thất. Em gả cho ta, cả Đoan Vương phủ đều là của em."
Lời tỏ tình bất ngờ khiến Lâm Sơ đỏ bừng mặt, tai nóng ran.
Cậu rụt tay về, tim đập thình thịch loạn nhịp.
"Điện hạ hiểu lầm rồi, em chỉ cảm thấy Ninh Viễn hầu có chút quen thuộc thôi, ông ấy tuổi tác đủ để làm cha em rồi, sao em có thể có loại ý nghĩ kia chứ."
Nghe vậy, Thẩm Thanh Yến mới thở phào.
Nhớ lại ánh mắt Ninh Viễn hầu vừa rồi nhìn chằm chằm Lâm Sơ không chớp, hắn thấy khó chịu trong lòng.
Lâm Sơ là bảo vật của hắn, kẻ khác không được phép mơ tưởng.
Nói thêm vài câu, có lẽ vì rời xa hoa U Đàm quá lâu, Lâm Sơ thấy cơ thể hơi khó chịu, gối đầu lên đùi Thẩm Thanh Yến rồi ngủ thiếp đi.
Xe ngựa về tới Vương phủ, Thẩm Thanh Yến lập tức bế người xuống, vội vã đưa về phòng.
Vừa bước vào, mùi hoa nồng đậm phả vào, Thẩm Thanh Yến lập tức cau mày. Bao lâu hắn cũng không thể quen được mùi hương hoa U Đàm.
Ngâm trong hương hoa càng lâu, tổn hại cho thân thể hắn càng nặng.
Bây giờ chỉ cần ngửi thôi, hắn đã thấy ngực đau nhói khó chịu.
Hắn cắn răng, đặt Lâm Sơ lên giường, kéo chăn đắp kỹ, khẽ vuốt tóc trên trán cậu, cúi xuống hôn một cái vào giữa mày.
Sau đó, mặc cho ngực quặn thắt, hắn ôm Lâm Sơ cùng chìm vào giấc ngủ.
Ngày đại hôn cận kề, lễ phục cưới cũng đã được chuẩn bị xong, Thẩm Thanh Yến nôn nóng không chờ được, vội mang đến để Lâm Sơ mặc thử.
Càng đến gần hôn kỳ, khí sắc của Lâm Sơ lại càng tốt.
Khuôn mặt trước đây còn tái nhợt, mấy ngày nay đã hồng hào hơn nhiều, bệnh phát tác cũng thưa dần. Ngay cả Tạ Kỳ Vũ đến bắt mạch cũng nói thân thể cậu khá lên rất nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!