Có thể nghe được Lâm Sơ đồng ý, Thẩm Thanh Yến cảm thấy chút đau đớn trên người cũng đáng giá. Hắn ôm chặt Lâm Sơ, như muốn khảm người kia vào trong thân thể mình, ánh mắt tràn đầy vui sướng đến mức gần như muốn nuốt trọn lấy cậu.
"Ngày mai, ngày mai ta sẽ đưa em vào cung." Vì quá kích động, giọng nói của hắn ở cuối câu hơi run rẩy.
Tuy Lâm Sơ chưa từng nói một câu "thích" với hắn, nhưng chịu đi gặp Thái hậu, chẳng phải cũng là một cách gián tiếp đồng ý thành thân với hắn sao? Không phải cũng ngầm thừa nhận có tình ý với hắn rồi sao?
Thẩm Thanh Yến càng nghĩ càng vui sướng, đôi mắt vốn dĩ lạnh lẽo như mặt hồ mùa đông nay chỉ còn lại sự nóng bỏng và chiếm hữu khi nhìn về phía Lâm Sơ.
Lâm Sơ bị hắn làm nũng cũng không nhịn được mà cười.
Ý cười đầy trong đáy mắt khiến gương mặt vốn tái nhợt như tuyết lại bừng sáng như có một tia nắng đầu đông chiếu rọi, xua tan mọi lạnh lẽo, càng làm dung nhan ấy thêm rực rỡ động lòng người.
Thẩm Thanh Yến thoáng ngây dại, tim đập thình thịch dữ dội, không biết là do tác dụng phụ của hương hoa U Đàm hay do nụ cười của Lâm Sơ quá mức mê người. Hắn cúi mắt hỏi khẽ: "Lâm Sơ, ta có thể hôn em không?"
Lâm Sơ do dự một lát, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Ngay khoảnh khắc đó, sau chiếc gáy yếu ớt của cậu lập tức bị một bàn tay lớn ấn chặt, thân thể không nghe theo sự điều khiển mà ngã về phía trước. Cậu ngẩng đầu, để lộ chiếc cổ trắng mảnh mai, đôi môi đỏ mọng không chút phòng bị lập tức bị cướp lấy. Cậu khẽ kêu một tiếng, lông mi run rẩy, mắt nhắm chặt mặc cho Thẩm Thanh Yến hôn sâu.
Nụ hôn này so với trước kia càng táo bạo và nồng nhiệt hơn. Lâm Sơ bị hôn đến mức hai má đỏ bừng, đôi môi bị tách ra, cảm nhận được đầu lưỡi ướt mềm trượt vào, dây dưa quấn lấy, l**m qua từng chỗ trong miệng. Cậu bị lôi cuốn mà không nhịn được đáp lại, hơi thở hòa quyện, sớm đã chẳng phân biệt được.
Không bao lâu, Lâm Sơ đã bị hôn đến mức thở không nổi. Cậu vội đưa tay khẽ đẩy Thẩm Thanh Yến, lúc này hắn mới lưu luyến rời đi, nhưng vẫn hôn khắp khóe môi cậu, nụ hôn dày đặc không dứt.....
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Yến không chờ nổi nữa, lập tức đưa Lâm Sơ vào cung, muốn Thái hậu xem thử vị Vương phi tương lai của hắn có bao nhiêu đáng yêu.
Cung Trường Khánh.
Thái hậu hôm qua đã nghe tin này, nên hôm nay dậy sớm ngồi chờ trong tẩm cung, còn sai người chuẩn bị thật nhiều điểm tâm Lâm Sơ thích.
Người còn chưa tới, bà đã không kìm được mà hỏi cung nữ bên cạnh: "Chút nữa Tuế An đưa người nó thích đến gặp ta, ngươi nói ta trông có hiền từ không? Có dọa người ta sợ không?"
Cung nữ mỉm cười: "Thái hậu nương nương hiền hòa như thế, sao có thể dọa được Đoan Vương phi chứ."
Thái hậu vốn có dung mạo xuất chúng, dù đã tuổi cao tóc bạc nhưng vẫn nhìn ra được năm xưa là đại mỹ nhân. Chỉ là bao năm sống trong quyền lực, khí thế uy nghiêm tự nhiên khiến người khác dễ bị áp chế.
Khi Lâm Sơ theo Thẩm Thanh Yến bước vào, thấy Thái hậu ngồi nghiêm trang với gương mặt lạnh lùng, nhớ đến thân phận của bà, đôi chân cậu không khỏi run lên.
Đây chính là Thái hậu, là mẫu phi của đương kim Thánh thượng!
Cậu khẩn trương kéo nhẹ tay áo Thẩm Thanh Yến, hắn lập tức nhận ra sự bất an của cậu, nắm chặt tay, cúi đầu thì thầm bên tai: "Đừng sợ, có ta ở đây."
"Vâng..."
Lâm Sơ ngoan ngoãn gật đầu, rồi hơi nép vào sau lưng hắn.
Thái hậu thấy bóng dáng xinh đẹp đi theo sau con trai, sự lạnh lùng trong mắt thoáng rút đi, ánh lên sự tò mò khi đánh giá kỹ lưỡng.
Hôm nay, Lâm Sơ được chải chuốt tỉ mỉ.
Tuy không khoa trương như lần đi dự sinh thần của Kiều Túc Tuyết, nhưng cũng mặc một thân cẩm y hoa phục, làm tôn lên khí chất quý giá. Gương mặt tươi đẹp kia, cho dù không điểm trang phấn son, cũng vẫn trong sáng thoát tục khiến người nhìn một lần là khó quên.
Thái hậu chỉ nhìn thoáng qua đã nở nụ cười hài lòng.
"Con chính là Lâm Sơ? Mau lại đây để ta nhìn kỹ một chút."
Lâm Sơ rụt rè bước lên, vừa tới gần đã bị Thái hậu kéo tay, dịu dàng vỗ về.
Trong lòng cậu cũng bớt đi chút căng thẳng. Ngước đôi mắt trong veo như nai con nhìn Thái hậu, cậu cảm thấy mẫu phi của điện hạ cũng giống như hắn vậy, bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp, không đến mức khiến người sợ hãi.
"Quả thật rất đẹp, khó trách Tuế An lại thích đến thế." Thái hậu ngắm nhìn hồi lâu, vô cùng hài lòng gật đầu: "Tuế An lớn như vậy rồi mà chưa từng để ý ai, lúc trước ta muốn ban hôn cho nó, thế nào nó cũng không chịu. Ta còn tưởng nó cả đời này sẽ sống cô độc. May mà gặp được con. Ta cũng là lần đầu thấy nó dám cãi cả hoàng thượng, khăng khăng muốn thành thân cùng con."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!