Chương 42: Có một người liều mạng muốn giữ cho cậu được sống

Từ đêm qua sau khi Liễu thị tuyên bố muốn đưa Lâm Sơ đi, Thẩm Thanh Yến đã sai người canh giữ sân, bất kể ai đến đều phải báo trước, được cho phép mới có thể vào.

Vì vậy sau khi ôm Lâm Sơ ngủ thêm lần nữa, không ai quấy rầy, hai người cứ thế ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.

Khi tỉnh, Thẩm Thanh Yến chỉ cảm thấy đầu choáng váng, ngực âm ỉ truyền đến từng cơn đau. Hắn nén lại cảm giác khó chịu đó, tuy rằng tinh thần khá hơn một chút nhưng vẫn yếu ớt, quay sang nói với Lâm Sơ: "Trước hết ăn chút gì đi, lát nữa ta lại cho em uống thuốc."

Lâm Sơ dụi đôi mắt nhập nhèm rồi ngồi dậy.

Cậu còn mơ màng, tự nhiên cũng không để ý đến vẻ mặt khác thường của Thẩm Thanh Yến.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cậu đã bị Thẩm Thanh Yến bế khỏi giường, cả người ngồi gọn trong lòng ngực hắn. Hắn cẩn thận chải mái tóc dài, mặc y phục cho cậu, đôi chân trắng như ngọc được hắn nâng trong tay, nhẹ nhàng xỏ tất rồi mang giày đen vào.

Ngày nào Thẩm Thanh Yến cũng hầu hạ Lâm Sơ như thế, sớm đã quen thuộc, mà Lâm Sơ cũng quen với sự chăm sóc này, hoàn toàn không hề phản kháng.

Sau khi mọi thứ đã chỉnh tề, Thẩm Thanh Yến lại bế cậu đến ngồi trên ghế mềm trong phòng, cúi xuống hôn nhẹ giữa mày.

"Ngồi ngoan ở đây, ta đi lấy đồ ăn cho em."

"Vâng."

Lâm Sơ xoa bụng, quả thật thấy hơi đói.

Đã rất lâu rồi cậu không còn chủ động muốn ăn như vậy. Nhưng lúc này được bao quanh bởi hương hoa U Đàm, đầu óc thanh tỉnh hơn, tuy thân thể yếu ớt nhưng so với trước đã khá hơn nhiều.

Cũng hiếm khi có cảm giác thèm ăn.

Thẩm Thanh Yến mở cửa bước ra, chưa đi được bao xa đã khựng lại, tay ôm ngực. Những cơn đau dồn dập như sóng biển ập tới khiến hắn trở tay không kịp.

Trước mắt tối sầm, hắn suýt chút nữa đứng không vững mà ngã quỵ.

Cũng may thân thể hắn vốn cường tráng, hít sâu một hơi, xua bớt khí lạnh như băng đọng trong lồng ngực do hương hoa mang lại, cơn đau cũng dần dịu đi.

Lúc còn ở trong phòng, hễ ngửi hương hoa U Đàm, hắn sẽ thấy đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ trước mặt Lâm Sơ, may là cậu không nhận ra.

Giờ ra ngoài, không còn bị mùi hương xâm nhập, hắn mới thấy dễ chịu hơn.

Đứng ngoài một lát, đợi đến khi cảm giác khó chịu hoàn toàn rút lui, hắn mới bưng đồ ăn trở vào phòng.

Thấy hắn trở về, đôi mắt đen nhánh của Lâm Sơ sáng rỡ.

"Điện hạ sao đi lâu vậy?"

"Thế nào, đói lắm rồi sao?" Thấy cậu như mèo nhỏ thèm ăn, đôi mắt dán chặt vào khay thức ăn, Thẩm Thanh Yến không nhịn được bật cười.

"Hiếm khi thấy em ăn ngon miệng như vậy."

Hắn gắp thức ăn, giống như thường ngày, từng miếng một đút cho cậu.

Quả thật Lâm Sơ rất đói. Dạ dày cậu vốn không tốt, bình thường ăn ít, sau khi mắc bệnh lại càng chẳng muốn ăn. Thường thường, chỉ vài miếng do Thẩm Thanh Yến đút đã no, còn phải được hắn dỗ dành mới cố gắng ăn thêm được vài miếng.

Hôm nay, chẳng cần hắn khuyên nhủ gì, cậu đã tự ăn quá nửa phần.

Sợ cậu không chịu nổi, Thẩm Thanh Yến ngăn lại: "Ăn không hết thì thôi, coi chừng ăn nhiều lại nôn ra."

Lâm Sơ đành dừng, ngước đôi mắt trong sáng nhìn hắn: "Điện hạ, xem ra hoa U Đàm này thật sự có tác dụng. Ngửi hương hoa, không chỉ muốn ăn hơn, mà ngay cả ngực cũng không thấy đau."

Nghe vậy, tâm tình Thẩm Thanh Yến cũng tốt lên, hắn mỉm cười: "Vậy thì tốt rồi."

Chỉ cần bệnh của Lâm Sơ có cách chữa, chỉ cần cậu thích, hắn bị mùi hương kia hành hạ thêm nữa cũng đáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!