Chương 41: Không ai có thể đưa em ấy rời khỏi ta

"Nguyệt Nhi, đừng khóc."

Nghe thấy tiếng khóc, Lâm Sơ cố gắng giơ tay muốn lau nước mắt cho Lâm Nguyệt Nhi, nhưng tay vừa nhấc lên đã lại vô lực rũ xuống.

Tiểu cô nương thấy vậy thì vội nắm chặt tay cậu, không dám buông một khắc.

"A huynh, muội không khóc nữa, huynh phải mau chóng khỏe lại."

Lâm Nguyệt Nhi gắng sức lau khô nước mắt, ánh mắt đầy mong chờ mà trông giữ bên giường Lâm Sơ, hy vọng cậu có thể hồi phục như trước........

Trong góc sân, Thẩm Thanh Yến mặt trầm xuống nhìn sang Tạ Kỳ Vũ, hỏi: "Vẫn chưa tìm được cách cứu Lâm Sơ sao?"

Tạ Kỳ Vũ do dự rất lâu mới nói: "Điện hạ, ta đã tìm được một cách có thể g**t ch*t dược cổ trong cơ thể Lâm Sơ. Chỉ là cách này quá ôn hòa, ta không dám chắc mười phần......"

"Cách gì?" Thẩm Thanh Yến sốt ruột: "Ngươi mau nói cho ta biết!"

Dù không chắc mười phần, chỉ cần có một tia hy vọng, hắn cũng phải thử.

Tạ Kỳ Vũ lấy từ trong hòm thuốc ra một gốc hoa được nhổ tận rễ, đưa cho Thẩm Thanh Yến: "Đây là hoa U Đàm, là khắc tinh của dược cổ. Điện hạ hãy đem nó trồng trong phòng của Lâm Sơ, để cậu ấy mỗi ngày đều ngâm mình trong hương hoa này. Như vậy có thể làm dịu bớt cơn đau do dược cổ cắn xé tim. Dược cổ rất ghét hương hoa U Đàm, lâu dần, có thể sẽ bị bức ra."

Nghe qua thì cũng không thấy có gì nguy hiểm.

"Cách này sẽ không gây gánh nặng cho cơ thể Lâm Sơ, còn có thể giảm bớt đau đớn. Chỉ là ta không thể đảm bảo chắc chắn sẽ trừ được dược cổ trong người cậu ấy."

Thẩm Thanh Yến siết chặt nhành hoa U Đàm trong tay: "Ngươi có mấy phần chắc chắn?"

"... Bảy phần." Tạ Kỳ Vũ suy nghĩ rồi đáp.

"Thế là đủ."

Thẩm Thanh Yến cúi mắt: "Không thử thì làm sao biết có tác dụng hay không?"

Nói xong, hắn định quay về đem hoa trồng trong phòng Lâm Sơ. Nhưng Tạ Kỳ Vũ lại gọi với theo: "Điện hạ, hương hoa U Đàm chỉ ôn hòa với những ai trong cơ thể có dược cổ. Người bình thường mà thường xuyên ngửi sẽ bị đau đớn còn hơn cả dược cổ cắn tim. Cho nên ngài tuyệt đối không được ở trong phòng Lâm Sơ quá lâu, cần phải giữ một khoảng cách."

"......" Thẩm Thanh Yến khựng lại: "Ta biết rồi."

Giữ khoảng cách với Lâm Sơ sao?

Giờ Lâm Sơ bệnh nặng thế này, hắn nhất định phải luôn ở bên cạnh trông chừng, tự tay chăm sóc mới yên lòng. Đem Lâm Sơ giao cho bọn nha hoàn, sai vặt thì hắn chẳng thể an tâm.

Dược cổ cắn tim đau đớn thế nào, Lâm Sơ chịu được, chẳng lẽ hắn lại không chịu nổi sao?

Thẩm Thanh Yến coi lời dặn dò của thái y như gió thoảng.

Đêm đó, sau khi Liễu thị trở về, nghe Lâm Nguyệt Nhi khóc lóc kể lại chuyện Lâm Sơ bệnh nặng, bà vội vã chạy tới phòng Lâm Sơ xem tình hình.

Vừa bước vào đã ngửi thấy trong phòng thoang thoảng một mùi hoa lạ.

Trên chiếc tủ thấp cạnh giường Lâm Sơ đặt một chậu hoa, những bông trắng xanh xen lẫn nhau, trông hơi yêu dị. Hương hoa khiến người ta ngửi vào lại thấy váng đầu.

Liễu thị mới bước thêm một bước thì nghe giọng nói lạnh lùng từ sau rèm truyền ra: "Ra ngoài."

Thẩm Thanh Yến vén màn, để lộ cảnh Lâm Sơ đang ngủ mê mệt trong vòng tay hắn, sắc mặt tái nhợt đến gần như trong suốt. Nhìn thấy vậy tim Liễu thị đập loạn, lo lắng hỏi: "Điện hạ, Sơ nhi bị làm sao vậy?"

"Em ấy bệnh rồi."

Thẩm Thanh Yến thẳng thắn: "Ta sẽ nghĩ cách cứu em ấy. Từ nay về sau, không có lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được bước vào phòng này nửa bước."

Dứt lời, La Quan dẫn thị vệ đến, mời Liễu thị ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!