Từ ngày Liễu thị và Lâm Nguyệt Nhi dọn vào Vương phủ, có họ bầu bạn, trên gương mặt Lâm Sơ mỗi ngày cũng nở nhiều nụ cười hơn.
Ban ngày Liễu thị còn phải lo việc ở tửu lầu, vì thế thời gian Lâm Nguyệt Nhi ở bên Lâm Sơ lại càng nhiều hơn.
Tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, đã lâu không được gặp Lâm Sơ, nay vừa gặp thì cứ quấn lấy cậu.
Mỗi ngày đều ôm lấy chân Lâm Sơ, nằng nặc đòi được ôm một cái.
Lâm Sơ vốn chiều chuộng muội muội, xin gì là đáp ứng, cho dù thân thể không thoải mái, cũng vẫn mỉm cười bế nàng ngồi lên đùi. Tiểu cô nương ôm lấy cổ cậu, ngửi ngửi rồi không kìm được hỏi: "A huynh bị bệnh sao, sao người lại có mùi thuốc nồng thế này?"
"Dạo gần đây ta bị cảm lạnh thôi, Nguyệt nhi đừng lo lắng."
Lâm Sơ cười, xoa xoa đầu nàng.
"Vậy a huynh phải mau mau khỏi bệnh nhé." Tiểu cô nương nghiêng đầu, đôi mắt đen láy tràn đầy quan tâm.
"Sẽ thôi."
Nhìn vào ánh mắt tin tưởng tuyệt đối của muội muội, trong lòng Lâm Sơ dấy lên nỗi áy náy.
Xin lỗi, Nguyệt nhi, a huynh đã lừa muội.
Khi hai huynh muội còn đang nói cười, Thẩm Thanh Yến đẩy cửa bước vào, trong tay bưng một chén thuốc.
Hắn đặt thuốc xuống rồi bế Lâm Nguyệt Nhi từ trên đùi Lâm Sơ xuống, lại trực tiếp bế Lâm Sơ lên đặt vào lòng mình, động tác liền mạch lưu loát: "Lâm Sơ, uống thuốc đi."
Đôi mắt Lâm Nguyệt Nhi trợn tròn.
Sao vị đại ca này lúc nào cũng tranh giành a huynh với nàng vậy chứ!
Lâm Sơ bị hắn làm cho vừa thẹn vừa bối rối, ngồi trong lòng ngực hắn không nhịn được giãy giụa: "Điện hạ, Nguyệt nhi còn ở đây, ngài buông ta xuống trước đi."
Thẩm Thanh Yến nhướng mày, ánh mắt hơi lạnh lẽo liếc nhìn Lâm Nguyệt Nhi. Tiểu cô nương bị ánh mắt ấy dọa run cả người, vội vàng né tránh, nào còn dám tranh giành a huynh với hắn nữa.
Trước mặt muội muội, Thẩm Thanh Yến từng thìa từng thìa kiên nhẫn bón thuốc cho Lâm Sơ, động tác dịu dàng, giống như đang dỗ dành một đứa nhỏ.
Không biết có phải vì Thẩm Thanh Yến đã biết sự thật hay không mà Lâm Sơ ở trước mặt hắn không còn cố kỵ gì nhiều.
Dù sao thì cậu cũng sắp chết, điện hạ vừa thích vừa muốn cưới cậu cũng chỉ vì thấy cậu ngoan ngoãn nghe lời. Nếu như cậu tùy hứng một chút, có khi điện hạ sẽ thấy cậu chẳng tốt đẹp như tưởng tượng, biết đâu sẽ bỏ ý định thành thân.
Nghĩ vậy, mỗi lần Thẩm Thanh Yến bón thuốc, Lâm Sơ sẽ cố tình không phối hợp.
Lúc thì chê đắng, lúc lại bảo nóng quá rồi lại nói lạnh quá. Nếu không vừa ý, cậu lập tức bặm chặt môi, mặc cho Thẩm Thanh Yến dỗ thế nào cũng không chịu uống.
Đôi mắt hồ ly trong veo len lén liếc về phía Thẩm Thanh Yến, trong lòng nghĩ: điện hạ chắc sẽ thấy cậu thật phiền phức.
Nhưng đón lấy lại là ánh mắt dịu dàng mỉm cười của Thẩm Thanh Yến.
Hắn không những không thấy phiền, mà còn hầu hạ càng thêm chăm chú, như có phần vui thích.
Trong lòng hắn dâng lên một niềm thỏa mãn khó tả — rốt cuộc Lâm Sơ cũng chịu bộc lộ chút tính khí nhỏ nhặt với mình.
Ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, nhìn gương mặt kiêu ngạo trong lòng, hắn chỉ cảm thấy Lâm Sơ sao mà đáng yêu đến thế.
Nếu không phải vì Nguyệt nhi còn đang ở đây, hắn thật muốn hôn một cái.
Không biết phải dỗ bao lâu, cuối cùng bát thuốc nhỏ kia mới uống hết.
Nguyệt nhi ngồi bên nhìn đã lâu, không kìm được khuyên: "A huynh, huynh phải ngoan ngoãn uống thuốc thì bệnh mới mau khỏi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!