Chương 4: Mứt hoa quả ngọt thật

Vừa nhắc đến Lâm Sơ, Thẩm Thanh Yến cũng chẳng còn hứng thú chơi cờ.

Trái tim như bị đôi mắt ầng ậc nước, long lanh tựa mắt hồ ly kia câu lấy, vừa ngứa ngáy vừa bứt rứt, khiến hắn lại muốn quay về biệt viện xem thử thân thể cậu thế nào.

Hôm qua thấy cậu đau đớn đến vậy, Thẩm Thanh Yến đi hỏi một vị thái y mà mình tin tưởng. Thái y nói thẳng, khi dược cổ xâm nhập vào cơ thể thì sẽ cực kỳ đau đớn, về sau mỗi tháng còn phải nuôi dưỡng ba lần, mỗi lần đều là một trận tra tấn.

Nghĩ đến dáng vẻ Lâm Sơ quằn quại trong đau đớn, sau này e rằng sẽ rất vất vả.

"Hoàng thúc, người nuôi cổ hiện tại ở đâu?" Thẩm Hạc Quy tò mò hỏi.

"Đang được dưỡng trong biệt viện."

Thẩm Thanh Yến khôi phục lại thần sắc, chậm rãi đáp.

"Khi nào thì mang ra cho bọn ta nhìn xem?"

"Ngươi nhìn cậu ấy làm gì?" Ánh mắt Thẩm Thanh Yến lạnh lẽo quét sang Thẩm Hạc Quy, giọng điệu khó chịu.

"Chuyện này không phải liên quan đến an nguy của Túc Tuyết sao? Ta tất nhiên muốn xem cậu ta là loại người thế nào, lỡ đâu tâm cơ nhiều, làm hại Túc Tuyết thì sao."

Trong lời nói, nhóc chỉ lo lắng cho Kiều Túc Tuyết, hoàn toàn chẳng bận tâm đến Lâm Sơ.

Trong lòng Thẩm Thanh Yến chợt dâng lên một cơn khó chịu khó hiểu.

Hắn rũ mắt xuống, ánh nhìn phủ đầy sương tuyết, giọng lạnh lẽo đến mức khiến người ta run rẩy: "Người do ta chọn, xảy ra chuyện gì ta sẽ gánh."

"Có hoàng thúc ở đây, ta tất nhiên yên tâm rồi." Thẩm Hạc Quy lại cười cợt: "Thôi, chẳng qua chỉ là một tiểu quan, có thể làm được trò gì chứ. Nếu thật sự dám làm càn, giết đi là xong."

"Ta đã nói, người của ta, ta sẽ tự mình quản, không cần thái tử phải lo."

Đôi mắt phượng sâu thẳm của Thẩm Thanh Yến bỗng chốc đen kịt, nặng nề nhìn chằm chằm Thẩm Hạc Quy, sau đó lạnh lùng phất tay: "Tiễn khách."

Đợi đến khi Thẩm Thanh Yến bỏ đi rồi, Thẩm Hạc Quy vẫn còn ngơ ngác.

"Sao hoàng thúc lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ thật sự bị tiểu quan kia mê hoặc?"

Tô Thanh Lạc khẽ cười: "Chắc không đến mức ấy đâu. Hoàng thúc vốn có tính sạch sẽ, làm sao có thể coi trọng hạng người xuất thân từ chốn phong trần. Có lẽ là vì điện hạ vừa rồi tự tiện làm chủ, khiến ngài ấy không vui."

"Cái tính tình xấu xa này, hở chút là lạnh mặt. Sau này hắn lấy vợ thế nào được, ai mà chịu nổi." Thẩm Hạc Quy chỉ cười, chẳng hề để chuyện hôm nay trong lòng.

——

Viện Cẩm Phong.

Thẩm Thanh Yến cũng không rõ sao mình lại quay về đây. Không nhìn thấy Lâm Sơ, trong lòng hắn cứ không yên.

Hắn bước vào trong viện, đi tới phòng Lâm Sơ, đưa tay đẩy cửa.

Kẽo kẹt một tiếng.

Vừa bước vào, Thẩm Thanh Yến đã thấy một bóng người gầy gò ngã gục trên đất, không hề nhúc nhích.

Tim hắn chợt thắt lại, vội vàng tiến lên. Nhìn thấy sắc mặt Lâm Sơ tái nhợt, ngất lịm không tỉnh, hắn lập tức bế ngang cậu, đặt lên giường.

"Sao nhẹ thế này?"

Khi ôm vào ngực, hắn mới nhận ra Lâm Sơ còn nhẹ hơn mình tưởng, như một cánh lông vũ, chỉ cần sơ ý là có thể bay mất.

Gương mặt tái nhợt ấy, lại đẹp đến mức mong manh dễ vỡ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!