"Điện hạ, xin đừng nói đùa như vậy nữa, ta không thể nào thành thân với ngài được."
Lâm Sơ cúi mắt, nhìn thấy Thẩm Thanh Yến đã bắt đầu nghĩ đến danh sách sính lễ, cậu không nhịn được cắt ngang dòng tưởng tượng ấy, giọng nói dứt khoát.
Thẩm Thanh Yến im lặng một lát, rồi bỗng nhìn chằm chằm vào Lâm Sơ, ánh mắt trở nên vô cùng cố chấp.
Hắn bỏ ngoài tai lời từ chối, lại hỏi: "Ngoài người nhà em, còn muốn đãi tiệc mời khách không? Lễ phục cưới em thích kiểu gì?"
Hắn cứ thế hỏi liên tiếp, trông hệt như đã đắm chìm trong niềm mong chờ và hân hoan trước việc thành thân.
Lâm Sơ bị một Thẩm Thanh Yến xa lạ như vậy làm cho hoảng sợ. Sau khi nhiều lần từ chối đều vô ích, cậu cắn môi. Có những điều vốn không định nói ra, định sẽ giấu đi mãi mãi.
Nhưng với tình cảnh trước mắt, nếu không nói thật, e rằng vài ngày nữa cậu thật sự sẽ bị ép gả cho Thẩm Thanh Yến.
Lâm Sơ cảm kích vì Thẩm Thanh Yến đã đối xử tốt với mình, nên càng không muốn có một ngày khiến hắn trở thành kẻ goá vợ trong mơ hồ.
Do dự hồi lâu, cuối cùng cậu vẫn thở dài, nói: "Điện hạ, ta sắp chết rồi. Ngài không cần phải lãng phí thời gian với ta nữa."
Lời vừa dứt, không gian xung quanh lặng như tờ.
Lâm Sơ vốn nghĩ rằng việc nói ra sự thật sẽ vô cùng khó khăn, nhưng khi đã thốt ra rồi, lại cảm thấy nhẹ nhõm hiếm có.
Giờ điện hạ cũng không còn bắt cậu nuôi cổ, thật ra cũng chẳng còn lý do gì để giấu giếm. Ban đầu cậu không nói chỉ vì sợ hắn đau lòng. Nhưng càng ngày thấy Thẩm Thanh Yến chấp niệm sâu nặng, thậm chí đến mức khăng khăng muốn thành thân, Lâm Sơ cũng không khỏi lo lắng – nếu ngày đó thật sự đến, hắn sẽ đau khổ đến mức nào.
Lâm Sơ lặng lẽ nhìn Thẩm Thanh Yến. Dù đang nói ra một sự thật tàn nhẫn, nhưng giọng cậu vẫn rất bình thản: "Trước khi nuôi cổ, ta từng tìm đại phu khám bệnh. Đại phu nói thân thể ta suy nhược nặng, e là sống không được mấy năm nữa. Cũng vì thế, ta mới đồng ý chuyện nuôi cổ với điện hạ."
"Chỉ mong trước khi đi, có thể để mẹ và muội muội có cuộc sống tốt hơn một chút."
"Xin lỗi điện hạ, ta đã lừa ngài. Thật ra sức khỏe ta vốn rất kém, cũng chẳng thích hợp nuôi cổ. Chỉ vì muốn nhận được tiền công, ta mới giả vờ khoẻ mạnh, đó là ta..."
Lời còn chưa dứt, một bàn tay lớn đã chặn lấy môi cậu, nuốt hết những lời còn lại.
"Đừng nói nữa."
Trong mắt Thẩm Thanh Yến ngập tràn thống khổ.
Thì ra, Lâm Sơ đã sớm biết mình sẽ chết.
Vậy mà cậu vẫn giấu, không dám cho hắn biết, lặng lẽ chịu đựng tất cả những dày vò. Thẩm Thanh Yến không dám tưởng tượng, lúc bệnh phát tác, Lâm Sơ đã phải sợ hãi đến mức nào.
"Là vì vậy nên em không muốn thành thân với ta sao?" Thẩm Thanh Yến hỏi.
Hàng mi Lâm Sơ khẽ run. Có phải vì vậy không? Ngay cả cậu cũng không rõ.
Trong lòng rối bời.
Thẩm Thanh Yến lại mỉm cười, nhưng nụ cười thống khổ vô cùng: "Nếu ta đã sớm biết thì sao?"
Gì cơ?
Lâm Sơ sững sờ, ánh mắt kinh ngạc.
Trong mắt Thẩm Thanh Yến ánh lên vẻ điên cuồng đáng sợ. Hắn nhìn cậu bằng ánh mắt tràn đầy chiếm hữu, chăm chú ngắm từng đường nét dung nhan của Lâm Sơ: "Lâm Sơ, tuy ta không thể cùng em đi đến cuối đời, nhưng nếu thành thân, sau khi chết ta vẫn có thể cùng em chung một mộ. Tương lai nếu thật sự em phải đi, ta không muốn em cô đơn một mình. Em hiểu chứ?"
Bàn tay to lướt từ môi, dọc lên sống mũi và hàng lông mày, cuối cùng dừng lại trên vầng trán đỏ ửng, nhẹ nhàng v**t v*.
Dưới lòng bàn tay ấy, cả người Lâm Sơ run rẩy.
Giây phút này, trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ – Thẩm Thanh Yến điên rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!