Ánh mắt Lâm Sơ buồn bã, chỉ cảm thấy bàn tay đặt trên eo mình càng khiến cậu bối rối. Cậu khẽ nghiêng người, định đẩy bàn tay to của Thẩm Thanh Yến ra, nhưng lực rất nhẹ, chỉ vừa chạm vào thì bên tai đã vang lên một tiếng rên đau đớn.
Trên trán Thẩm Thanh Yến túa mồ hôi lạnh, cả thân trên nghiêng đổ xuống, ép Lâm Sơ nằm trên giường.
Thân thể gầy yếu của Lâm Sơ làm sao chịu nổi sức nặng ấy, mặt cậu đỏ bừng, vội duỗi tay đẩy ra: "Điện hạ..."
Nhưng bàn tay lại vô tình chạm phải sau lưng Thẩm Thanh Yến.
Tiếng th* d*c đau đớn càng lúc càng nặng, lúc này Lâm Sơ mới nhận ra có điều không ổn.
Cậu nâng tay lên, nhìn thấy lòng bàn tay trắng nõn dính đầy vết máu chưa kịp khô, đôi mắt đỏ hoe.
"Điện hạ, lưng ngài đang chảy máu..." Giọng Lâm Sơ run rẩy, tràn đầy lo lắng.
"Không sao." Thẩm Thanh Yến cắn chặt răng, để mặc mồ hôi lạnh từ trán thấm ướt tóc mai. Sợ đè nặng khiến Lâm Sơ tổn thương, hắn chống tay ngồi dậy, cố gắng mỉm cười: "Chỉ là chút vết thương nhỏ thôi, chưa kịp xử lý nên nhìn mới đáng sợ vậy."
"Vết thương nhỏ?"
Lâm Sơ lúc này mới chú ý thấy điện hạ trước mặt chật vật đến nhường nào.
Tóc rối bù, sắc mặt tiều tụy, chiếc áo gấm trắng dính đầy máu, có chỗ đã khô sẫm lại, có chỗ vẫn còn màu đỏ tươi thấm ra.
"Điện hạ làm sao lại bị thương thế này?"
Lâm Sơ nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, ai có thể khiến Thẩm Thanh Yến bị thương nặng đến vậy.
"Không cẩn thận làm bệ hạ nổi giận, ăn một trận đòn, bất quá ta da dày thịt béo, mấy vết này chẳng đáng gì." Thẩm Thanh Yến bình thản nói, giọng điệu cũng nhẹ nhàng.
Trong lòng Lâm Sơ lại thấy thấp thỏm, xưa nay ai cũng nói Đoan Vương và bệ hạ tình nghĩa huynh đệ sâu nặng, nhưng trước sự tuyệt đối của hoàng quyền, ngay cả Thẩm Thanh Yến cũng khó tránh khỏi có lúc thân bất do kỷ.
Tim hắn cũng không khỏi siết chặt.
"Thật sự không có việc gì, ngoan nào, sao lại khóc nữa rồi?"
Nhìn Lâm Sơ vì lo lắng cho mình mà vành mắt đỏ hoe, nước mắt vừa gắng kìm lại được nay lại rơi lã chã, tim Thẩm Thanh Yến đau như dao cắt.
Hắn trách bản thân sơ ý không xử lý vết thương trước, khiến Lâm Sơ thêm lo lắng.
Bàn tay to nâng khuôn mặt Lâm Sơ, nhẹ nhàng v**t v* khóe mắt đỏ hoe của cậu, dịu giọng dỗ dành rất lâu, đến khi Lâm Sơ khóc mệt, trong phòng mới dần trở lại yên tĩnh.
Lâm Sơ nấc khẽ một tiếng, tâm tình cũng dần bình ổn, rồi vội thúc giục Thẩm Thanh Yến mau băng bó lại vết thương kẻo nặng thêm. Thẩm Thanh Yến miệng thì đáp ứng liên tục, nhưng lại không nỡ rời cậu nửa bước, thế là lập tức thay thuốc ngay trong phòng Lâm Sơ.
Nghe tiếng soạt soạt trong phòng, Lâm Sơ đỏ mặt quay người, không dám nhìn cảnh Thẩm Thanh Yến để trần nửa thân trên.
Nhưng Thẩm Thanh Yến lại cố tình trêu chọc cậu, để ngực trần tiến lại gần, ghé sát tai cậu nói: "Lâm Sơ, tay ta không với tới phía sau, em có thể giúp ta bôi thuốc không?"
Mặt Lâm Sơ nóng bừng như lửa, lắp bắp đáp: "Có... có thể."
Dứt lời, cậu nhận lấy lọ thuốc từ tay Thẩm Thanh Yến, định nhanh chóng xử lý cho xong. Nhưng khi nhìn thấy vết thương đã đóng vảy lại rỉ máu, tay cậu khẽ run, làm rơi một mảng bột thuốc lớn xuống. Thẩm Thanh Yến đau đến mức suýt cắn lưỡi, còn trêu: "Lâm Sơ, em định mưu hại bổn vương sao?"
"Xin lỗi." Lâm Sơ vội vàng cúi xuống thổi vào vết thương: "Điện hạ, rất đau sao?"
Hơi thở ấm nóng phả lên làn da rách nát khiến cả người Thẩm Thanh Yến run lên, nhịp thở dồn dập, trong mắt thoáng hiện tia d*c v*ng khó kìm.
Lâm Sơ ngỡ hắn đau nên càng thổi thêm, khiến mặt Thẩm Thanh Yến đỏ bừng từ cổ đến tận tai.
Không dám để Lâm Sơ tiếp tục, hắn giật lấy lọ thuốc, nhanh chóng tự xử lý, băng bó gọn gàng.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt đầy nghi hoặc của Lâm Sơ, hắn ôm chặt lấy người kia vào lòng: "Cho ta ôm một lát thôi, chỉ một lát."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!