Chương 37: Điện hạ, ngài không được hôn ta

Thẩm Thanh Yến bước chân loạng choạng đẩy Tạ Kỳ Vũ ra, lao đến bên giường. Nhìn Lâm Sơ nằm bất động, gương mặt tái nhợt gần như trong suốt, bàn tay to của hắn không kìm được mà khẽ v**t v* gò má gầy gò ấy, trong lòng bàn tay lạnh buốt.

Đôi mắt vốn lạnh lùng sâu thẳm, giờ đây đỏ rực như sắp trào máu.

Hắn cúi người sát bên tai Lâm Sơ, dùng giọng chỉ hai người mới nghe thấy, gần như cố chấp thì thầm: "Lâm Sơ, ta sẽ không để em chết. Ta nhất định, nhất định sẽ cứu em."

Nói rồi, ngón tay hắn quấn lấy một ít tóc bên mai của Lâm Sơ, bất chợt bật cười khẽ: "Nếu em thật sự chết rồi, ta sẽ lấy mạng ta theo cùng. Trên đường xuống hoàng tuyền, em sẽ không cô độc."

Tất cả sai lầm đều là hắn tạo ra.

Nếu không phải hắn tìm Lâm Sơ để nuôi cổ thì dù thân thể Lâm Sơ yếu ớt, cũng vẫn có thể sống thêm ba, bốn năm. Nếu được dùng dược liệu trân quý của hoàng thất, sơn hào hải vị để bồi dưỡng hằng ngày, chưa biết chừng còn có thể kéo dài thêm nhiều năm.

Nhưng vì nuôi cổ mà khiến sinh mệnh vốn đã ngắn ngủi của Lâm Sơ giờ chỉ còn một tháng.

Hắn lại còn từng mơ ước Lâm Sơ có thể sống lâu trăm tuổi, còn ngây ngô tự cho là đúng, đem bùa bình an hứa hẹn tặng cho cậu. Nghĩ lại, Thẩm Thanh Yến chỉ thấy chính mình như một trò cười.

Dù không cố ý, hắn cũng đã trở thành kẻ đao phủ cướp đi sinh mệnh của Lâm Sơ.

Thẩm Thanh Yến bật cười, mà nước mắt lại tuôn rơi.

Hắn vốn là người lạnh lùng, rất ít khi rơi lệ. Ngay cả khi biết Kiều Túc Tuyết trúng độc có thể sẽ chết, hắn chỉ lo lắng trong lòng chứ chưa từng rơi lấy một giọt nước mắt.

Nhưng giờ phút này, những giọt lệ nóng bỏng lại không thể ngăn nổi, lặng lẽ rơi xuống giường.

Hắn quay lưng về phía cha con Tạ gia, để họ không nhìn thấy nước mắt, nhưng đôi vai run lên không ngừng, vẫn khiến người khác nhận ra hắn đang mất kiểm soát.

Tạ Kỳ Vũ và Tạ Trường Minh nhìn nhau.

Tạ Trường Minh biết Đoan Vương coi trọng Lâm Sơ, nhưng không ngờ lại quan tâm đến mức này.

Biết được Lâm Sơ sẽ chết, cậu ta cũng thấy khó chịu, bèn hỏi: "Cha, thật sự không thể cứu Lâm Sơ sao?"

Tạ Kỳ Vũ trầm mặc rất lâu rồi mới đáp: "Ta sẽ cố nghĩ cách khác. Hiện giờ cổ trùng trong cơ thể Lâm Sơ chính là thủ phạm ăn dần sinh mệnh cậu ấy. Nếu có thể tiêu diệt được nó thì có lẽ còn có thể trì hoãn cái chết."

Nghe vậy, Thẩm Thanh Yến lau đi khuôn mặt nhếch nhác, nói: "Tạ lão thái y, bất kể là phương pháp gì, xin hãy cứu Lâm Sơ. Chỉ cần ta có thể làm được, cứ việc sai bảo."

Từ trước đến nay, Đoan Vương điện hạ luôn cao cao tại thượng. Thế nhưng lúc này, để cứu Lâm Sơ, hắn chẳng ngại hạ mình đến tận cùng.

Giờ đây, đừng nói là ngự y, ngay cả thầy thuốc dân gian, chỉ cần có thể cứu Lâm Sơ, hắn cho dù phải quỳ xuống đất dập đầu, cũng tuyệt đối không do dự.

Tạ Kỳ Vũ khẽ thở dài: "Điện hạ, lão phu tất nhiên sẽ tận lực."

Cha con Tạ gia khi rời đi, để lại mấy đơn thuốc, có thể làm giảm bớt chứng ho ra máu, cũng giúp bệnh nhân tỉnh táo hơn.

Khi họ vừa đi, Thẩm Thanh Yến lập tức gọi La Quan đến.

Hắn quay lưng về phía La Quan, ánh mắt vẫn dán chặt vào Lâm Sơ đang hôn mê, không nỡ rời một giây.

La Quan nhìn thấy máu thấm đầy y phục sau lưng Thẩm Thanh Yến, hoảng hốt kêu lên: "Điện hạ, ngài bị thương rồi..."

"Không sao." Giọng Thẩm Thanh Yến khàn khàn. Hắn sớm đã chẳng còn để tâm đến vết thương trên người mình. Nói xong tình trạng bệnh của Lâm Sơ, hắn ra lệnh: "Mau đi mời tất cả danh y trong thiên hạ đến. Ai có thể cứu Lâm Sơ, bổn vương sẽ thưởng mười vạn lượng vàng."

Nghe vậy, La Quan cũng chấn động vô cùng, không dám chậm trễ, lập tức đi treo bảng chiêu y, đưa ra giải thưởng lớn.

Đêm đó, Thẩm Thanh Yến không chợp mắt, kiệt sức nhưng vẫn canh giữ bên giường Lâm Sơ.

Lúc nãy hắn vừa truyền thuốc cho Lâm Sơ uống xong. Vị đắng vẫn còn vương nơi lưỡi khiến hắn nhăn mày, khẽ cắn lên môi Lâm Sơ, m*t nhẹ một lát rồi thì thầm: "Đắng quá... Lâm Sơ, ta luôn bắt em uống những chén thuốc thế này, em có phải rất ghét ta không? Khó trách em không muốn gả cho ta."

"Đều là lỗi của ta, hại em thành ra thế này. Em ghét ta cũng là lẽ đương nhiên." Hắn giơ bàn tay chai sần, khẽ vuốt nơi khóe môi Lâm Sơ: "Nhưng cho dù em có chán ghét ta đến đâu, ta vẫn muốn cưới em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!